Hơi thở chàng phả lên mặt ta, xen lẫn hương thuốc đắng và vị ngọt của mạch nha.
Toàn thân ta cứng đờ, tim đập như trống làng, chỉ sợ cả gian phòng đều nghe thấy.
“A a a sắp hôn rồi!” “Tổ đội cưỡng hôn, chuẩn bị xuất phát!” “Không khí này… tuyệt diệu quá!”
Ngay lúc môi chàng sắp chạm vào ta, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của tiểu nhị:
“Phí công tử! Nước nóng ngài gọi đã tới rồi!”
Cả hai như bị điện giật, lập tức tách ra.
Tiểu nhị bước vào, đặt thùng nước xuống, nhìn thấy sắc mặt hai người chúng ta đỏ gay, ánh mắt càng thêm tò mò.
“Để… để đó là được rồi.” Giọng Phí Nghiên Chi khàn khàn.
Tiểu nhị đi rồi, bầu không khí mờ ám tan biến.
Ta đứng dậy, chỉnh lại vạt áo vốn chẳng rối loạn gì: “Chàng nghỉ ngơi cho tốt, ta… ta ra ngoài mua ít đồ ăn.”
“A Nguyệt.”
Phí Nghiên Chi gọi giật lại: “Tối nay… nàng ở đâu?”
Lúc này ta mới sực nhớ—khách điếm hiện chỉ còn một gian phòng.
“Tất nhiên ở lại rồi!” “Phu thê đồng giường, có gì mà ngại!”
“Phí Nghiên Chi đang bệnh, chẳng làm gì được đâu~”
Đạn mạc trêu chọc khiến mặt ta càng đỏ. Phí Nghiên Chi cũng hiểu ra, vội nói:
“Vậy… nàng ngủ giường, ta trải chiếu nằm đất.”
“Chàng đang bệnh, còn nằm đất cái gì!” Ta trừng mắt, “Giường đủ rộng, mỗi người một nửa, không được vượt giới hạn!”
Mắt Phí Nghiên Chi sáng rực, rồi thoáng ảm đạm: “Như vậy… e là trái với lễ nghi…”
“Giả nghiêm túc!”
Ta hừ một tiếng: “Chúng ta không phải từng ngủ chung rồi sao?”
Vừa dứt lời, ta lập tức hối hận— Cái lời cọp dữ lang sói gì vậy chứ!
Phí Nghiên Chi cũng sững người, rồi bật cười khẽ.
“Cười cái gì mà cười!”
Ta xấu hổ hóa giận, “Còn cười nữa, ta không mua đồ ăn cho chàng nữa đâu!”
“Được được được, ta không cười nữa.”
Phí Nghiên Chi đưa tay làm động tác bịt miệng, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại sao cũng không che giấu nổi.
Ta như chạy trốn khỏi gian phòng, đứng ngoài hành lang, thở hổn hển từng hơi.
Trời biết, vừa rồi ta đã suýt không nhịn được mà hôn chàng…
“Thừa nhận đi, nữ nhi đã động tâm rồi!”
“Phí Nghiên Chi cũng sớm yêu nàng rồi đó thôi!”
“Tình cảm hai chiều, ngọt đến mức chạm tim!”
Ta vỗ vỗ đôi má nóng ran, rồi men theo thang gác xuống dưới mua đồ ăn.
Dù sao đi nữa, việc trước mắt là giúp Phí Nghiên Chi khôi phục thể lực. Ngày mai còn một trận ác chiến đang đợi.
Còn về những tâm tư mông lung kia… đợi chàng thi xong rồi hẵng hay.
6.
“Bảng vàng yết tên rồi!”
“Phí Nghiên Chi đã trúng cử rồi!”
“Đứng thứ bảy toàn tỉnh đó, nữ nhi mau mau tới xem!”
Mấy dòng đạn mạc bỗng hiện ra trước mắt, khiến tay ta run lên, con dao mổ suýt nữa rạch trúng ngón.
Ta vứt dao xuống, vội lau tay vào tạp dề, tim đập như trống giục—
Phí Nghiên Chi… thật sự trúng cử rồi sao?
“Tô nha đầu! Tô nha đầu!”
Giọng ồm ồm của Vương đồ tể từ xa vang tới, ông thở hồng hộc chạy đến sạp thịt:
“Mau về nhà! Người trong huyện tới báo hỉ rồi! Phí tú tài đỗ cử nhân rồi đó!”
Chân ta mềm nhũn, phải vịn lấy bàn chặt thịt mới không khuỵu xuống.
Chàng… thật sự làm được rồi…
Vị thư sinh từng ho khan suốt đêm, hôm nay đã thành tân khoa cử nhân!
“Nữ nhi đừng đứng ngây ra đó nữa!”
“Mau về thay y phục thật đẹp!”
“Phu quân nàng đã thành danh rồi!”
Ta vội vã thu dọn sạp hàng, trong đầu rối bời.
Phí Nghiên Chi đã trúng cử, thì giao ước giữa chúng ta… chẳng phải cũng nên kết thúc?
Ban đầu chàng cưới ta, chẳng qua là để chọc tức Lục Song Thành.
Nay đã công thành danh toại, liệu còn cần một nữ đồ tể như ta bên cạnh?
“Nữ nhi đang nghĩ cái gì thế?!”
“Phí Nghiên Chi rõ ràng là yêu nàng mà!”
“Nhanh lên, đi gặp chàng mau!”
Ta lắc đầu, xua tan những đám mây lo nghĩ mịt mờ kia.
Về đến nhà, thấy sân trước đã bị vây kín người làng.
Mấy sai dịch vận quan phục đứng nơi cổng, thấy ta đến liền tránh ra một lối nhỏ.
“Vị này chính là phu nhân của Phí cử nhân phải không?”
Tên sai dịch dẫn đầu chắp tay cười nói:
“Chúc mừng phu nhân, Phí lão gia đỗ cử nhân, xếp thứ bảy toàn tỉnh!”
Làng xóm thi nhau chúc tụng, ta lại chẳng nghe được lời nào rõ ràng.
Ánh mắt ta xuyên qua đám đông, rơi vào thân ảnh đứng nơi sân—chính là Phí Nghiên Chi.
Chàng mặc bộ trường sam màu chàm ta mới may, ánh dương chiếu rọi bên mặt, gò má sắc sảo, so với lần đầu gặp mặt thì thêm phần chững chạc, song vẫn cao gầy tuấn tú.
Tựa như cảm ứng được ánh mắt ta, chàng ngoảnh đầu, ánh mắt lập tức bừng sáng:
“A Nguyệt!”
Ta mở miệng, nhưng không phát ra tiếng.
Ba tháng trước, chàng còn là một thư sinh áo vải nghèo túng rời nhà đi thi, hôm nay đã là tân cử nhân…
Giữa hai ta, tựa hồ xuất hiện một khoảng cách vô hình.
“Nương tử,” Phí Nghiên Chi sải bước tới, nắm lấy tay ta, “ta thi đậu rồi.”
Tay chàng ấm áp, khô ráo, lòng bàn tay còn có những vết chai vì cầm bút lâu ngày.
Ta vô thức muốn rút tay lại, nhưng lại bị chàng siết chặt hơn.
“Chúc mừng.” Ta gượng cười, “Ta biết chàng nhất định sẽ làm được.”
Ánh mắt Phí Nghiên Chi sáng rực, đang định nói thêm thì một giọng điệu chanh chua xen ngang từ ngoài đám đông:“Ôi chao, Phí cử nhân thật oai phong!”
Người làng liền rẽ lối, Lục Song Thành phe phẩy cây quạt giấy chậm rãi bước vào, nét cười trên mặt giả tạo đến mức khiến người gai mắt.
Từ sau khi bị lật tẩy vụ hạ độc, hắn bị tước bỏ danh hiệu tú tài, trong thôn ai nấy đều khinh ghét.
“Lục Song Thành,” Sắc mặt Phí Nghiên Chi trầm xuống, “Nơi này không hoan nghênh ngươi.”
“Chớ vội tuyệt tình vậy chứ,” Hắn chậc chậc lắc đầu, “Ta tới để chúc mừng mà.”
Hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt thoáng qua một tia hiểm độc:
“Tô Kiến Nguyệt, phu quân nàng thành công rồi, sao chẳng thấy nàng vui vẻ gì nhỉ?”
Ta lạnh nhạt đáp:
Liên quan gì đến ngươi?”
Tiếng cười khẽ vang lên trong đám đông.
Sắc mặt Lục Song Thành thoáng chột dạ, nhưng vẫn gượng cười tiếp:
“Nghe nói phủ thành có tể tướng họ Trương, đang có ý định kết thông gia với Phí cử nhân đấy.
Tô Kiến Nguyệt, cái danh ‘phu nhân cử nhân’ của ngươi, chỉ e ngồi chẳng được bao lâu!”
“Nói bậy!”
“Lục Song Thành đang gieo lời ly gián!” “Nữ nhi chớ tin hắn!”
Đạn mạc hiện lên dồn dập, tiếng xì xào bàn tán của dân làng cũng vang lên khiến đầu óc ta ù đặc.
Phí Nghiên Chi giận dữ quát: “Lục Song Thành! Chớ có ăn nói hồ đồ!”
“Ta hồ đồ?”