[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Ba ngày trước, Phí Nghiên Chi đã lên đường tới phủ thành ứng thí kỳ Thu vi.
Tối hôm tiễn chàng đi, lúc giúp chàng thu xếp hành trang, ta vô tình thấy dưới đáy rương có một phong thư, trên bì thư viết rõ ràng:
“Gửi đích thân thê tử Tô Kiến Nguyệt khai phong.”
“Nữ nhi mau mở thư ra xem!”
“Phí Nghiên Chi để lại di thư đó!”
“Trời ơi, nam tử này tình thâm đến mức khiến người rơi lệ!”
Tay ta run rẩy mở phong thư, bên trong là hàng chữ đoan chính quen thuộc của Phí Nghiên Chi:
“Gửi A Nguyệt, người xem thư như gặp mặt:
Nếu lần này ta có điều chẳng lành, toàn bộ gia tài đều để lại cho thê tử. Phí mỗ thân không có tài sản gì đáng giá, chỉ còn căn nhà tổ cũ và ba mẫu ruộng cằn, tuy không đáng nhắc đến, nhưng mong có thể vì nàng che mưa chắn gió.
Tuy thời gian quen nhau chẳng dài, nhưng tình cảm đã sâu.
Nếu ta chẳng may gặp nạn, mong nàng đừng quá bi thương, hãy tìm một người lương thiện mà nương tựa…
Lá thư run lên theo nhịp tay ta.
Người ngốc này, lại đem hết gia sản để lại cho ta?
Rõ ràng… chúng ta chỉ là phu thê giả mà thôi!
“Hắn sớm đã động tình rồi, nữ nhi à!”
“Từ lúc vác nàng bỏ chạy, lòng hắn đã không còn yên.”
“Đây là đôi uyên ương giấu tình đôi phía, ngọt ngào đến nghẹt thở!”
Lồng ngực ta nóng ran, ta ôm chặt bức thư vào ngực.
Nhưng hiện tại không phải lúc để cảm động—
Đạn mạc nói Phí Nghiên Chi đang gặp nguy hiểm!
Ta lật mình xuống giường, châm đèn dầu, luống cuống thu dọn hành lý.
Một ít y phục thay đổi, lương khô, túi nước, toàn bộ số đồng tiền ta tích góp được. Cuối cùng, ta do dự một chút, vẫn mở hòm hồi môn, lấy ra con dao mổ heo sắc bén nhất, bọc kỹ bằng vải rồi nhét vào bao.
Trời còn chưa sáng rõ, ta đã gõ cửa nhà Vương đồ tể.
“Vương thúc, xin mượn ngựa một chuyến!”
Vương thúc còn ngái ngủ, lò dò ra mở cửa: “Nha đầu, sáng sớm thế này định đi đâu?”
“Phủ thành! Phí Nghiên Chi gặp chuyện rồi!”
Vương thúc lập tức tỉnh táo: “Sao? Từ từ nói…”
“Không kịp!” Ta dậm chân gấp gáp,Ngựa cho ta mượn, hồi sau ta mời thúc uống rượu!”
Thấy ta thần sắc bất an, Vương thúc không hỏi thêm, lập tức dắt ra con tuấn mã màu hồng sậm:
Đi đường cẩn thận, ngựa này hơi khó thuần…”
Ta chẳng còn lòng dạ nào nghe, phóng lên ngựa, ghì cương rít một tiếng:
“Giá!”
Phía sau còn vang vọng tiếng gọi của Vương thúc: “Nha đầu! Phủ thành đi hướng Đông! Đừng chạy nhầm đường!”
“Xông lên!” “Tranh thủ đến nơi trước giờ điểm tâm!” “Bắt đầu chiến dịch cứu phu quân!”
Gió sớm lạnh lẽo, đẫm sương mai, tạt vào mặt đau rát.
Ta ghì sát người, siết chặt dây cương, tim đập dồn dập như trống trận.
Phủ thành cách thôn hơn sáu mươi dặm, dù ngựa phi như bay cũng phải mất hai canh giờ.
Thái dương dần lên cao, chiếu nóng cả lưng áo.
Con ngựa đã mệt mỏi đến mức thở dốc, bọt mép sủi trắng, nhưng ta vẫn liên tục thúc giục.
Cuối cùng, nơi chân trời xa xa, bóng dáng phủ thành đã hiện ra.
Tường thành xám tro tựa như con rồng uốn lượn, nằm nghênh ngang trên mặt đất.
“Giá!” Ta quất một roi, ngựa hí vang lao thẳng vào cổng thành.
Phủ thành rộng lớn hơn huyện lỵ nhiều, đường phố chằng chịt, người qua lại đông đúc như nước chảy.
Ta ghì cương, đảo mắt tìm kiếm— Trường thi ở đâu? Phí Nghiên Chi trọ nơi nào?
“Trường thi nằm ở phía Đông thành, gọi là Cống viện!”
“Phí Nghiên Chi trú tại khách điếm Thanh Vân bên cạnh đó!”
“Nhanh lên! Giờ Thìn là bắt đầu khảo thí!”
Ta lập tức quay đầu ngựa hướng Đông mà lao tới.
Người trên đường sợ hãi tránh né, có kẻ mắng nhiếc, nhưng ta chẳng buồn để tâm.
Qua mấy khúc rẽ, một tấm biển lớn hiện ra trước mắt, bốn chữ đại tự: “Vị quốc cầu hiền.”
Sau tấm biển là một loạt kiến trúc ngói đen tường xanh, đại môn đóng chặt, trước cửa có mấy vị sai dịch canh giữ.
Chính là nơi này! Ta đảo mắt tìm quanh, thấy đối diện có một quán trọ, biển hiệu đề: “Thanh Vân khách điếm.”
Ta nhảy xuống ngựa, con ngựa đã kiệt sức đến mức run chân.
Ta buộc cương vào trụ cửa, xông thẳng vào khách điếm.
“Chưởng quầy! Phí Nghiên Chi trọ phòng nào?” Ta vỗ bàn hỏi lớn.
Chưởng quầy là một lão nhân chòm râu dê, ngước nhìn ta rồi hỏi: “Cô nương là…”
“Là thê tử của hắn! Người đâu rồi?”
Chưởng quầy bừng tỉnh: “A! Phí tú tài tờ mờ sáng đã tới Cống viện rồi. Giờ chắc đã vào trường…”
Tim ta run lên: “Hắn đã dùng điểm tâm chưa?”
“Dùng rồi.” Chưởng quầy gật đầu,
“Theo lệ, mỗi thí sinh đều có một phần cơm quan phát, sai dịch mới đưa không lâu.”
“Toang rồi toang rồi!” “Thuốc chắc chắn ở trong phần cơm đó!”
“Mau tới trường thi ngăn lại!”
Ta quay người định chạy, suýt va phải tiểu nhị. Trong tay y đang bưng một hộp cơm, đang định mang lên lầu.
“Cái gì đây?” Ta cản lại.
Tiểu nhị giật mình:
“Dạ, đây là suất điểm tâm của Phí tú tài… hắn nói không thấy ngon miệng, bảo mang trả về.”
Ta lập tức mở nắp hộp— Một bát cháo trắng, một đĩa dưa muối, hai chiếc màn thầu.
Trông thì bình thường, nhưng đạn mạc nói—trong đó có độc!
“Khoan đã!”
Ta ngăn không cho tiểu nhị thu dọn, “Cơm này có vấn đề!”
Chưởng quầy nghe thế liền bước tới: “Cô nương nói gì vậy?”
Ta bèn nghĩ nhanh một cách ứng phó: “Phu quân ta có bệnh từ trước, không thể ăn một số thứ. Cơm này là do ai đưa tới?”
“Là sai dịch.”
Chưởng quầy chau mày, “Mỗi kỳ khảo thí đều là như vậy…”
“Là sai dịch nào? Diện mạo ra sao?”
Chưởng quầy nhớ lại: “Người ấy vóc dáng thấp, mặt có một nốt ruồi…”
“Chính là tên bị Lục Song Thành mua chuộc!” “Tên là Triệu Ngũ!”
“Là kẻ chuyên phụ trách đưa cơm cho thí sinh!”
Ta lập tức nắm lấy tay chưởng quầy: “Triệu Ngũ giờ đang ở đâu?”
“Chắc… chắc là ở nhà bếp sau Cống viện…” Chưởng quầy bị ta dọa sợ, “Cô nương định làm gì vậy?”
Ta không đáp, xoay người lao ra khỏi khách điếm.
Đại môn Cống viện đã đóng kín, thí sinh đều đã nhập trường.
Ta vòng ra bên hông, tìm được một tiểu môn, trước cửa có hai sai dịch canh giữ.
“Đứng lại! Người ngoài không được vào!” Hai sai dịch chắn ngang.
Ta rút ra toàn bộ số đồng tiền mang theo, dúi vào tay họ:
“Nhị vị đại ca làm ơn, tướng công nhà ta đang bệnh, ta phải đưa thuốc vào!”
Một tên sai dịch lắc đầu, cân nhắc tiền xong lại trả: “Không được, khảo thí đã bắt đầu, ai cũng không thể vào.”
“Vậy làm phiền hai vị giúp ta tìm một người.”
Ta gấp đến toát mồ hôi, “Triệu Ngũ—tên sai dịch có nốt ruồi trên mặt ấy.”
Hai người liếc nhìn nhau: “Tìm Triệu Ngũ làm gì?”