Phí Nghiên Chi nhìn thẳng vào mắt ta: “Từ lúc nàng dám trước mặt cả làng cầu hôn ta—ta đã…”

“Khoan đã!”

Ta trừng lớn mắt, “Rõ ràng là chàng vác ta bỏ chạy, sao lại thành ta cầu thân?”

“Là nàng mở miệng trước hỏi: ‘Phí tú tài, chàng có nguyện làm tân lang của ta không?’”

Phí Nghiên Chi chớp mắt đầy gian xảo, “Cả thôn đều nghe thấy rồi.”

Ta nghẹn lời, mặt nóng bừng như bị thiêu: “Vậy… vậy thì là…”

“Là gì?” Phí Nghiên Chi truy hỏi.“Là để chọc tức Lục Song Thành!” Ta buột miệng, rồi lập tức hối hận.

Ánh sáng trong mắt Phí Nghiên Chi vụt tối đi một thoáng, nhưng rất nhanh lại rạng rỡ trở lại:

“Vậy còn bây giờ?”

“Bây giờ…”

Ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng: “Bây giờ là vì chàng là… Phí Nghiên Chi.”

Phí Nghiên Chi khựng lại, rồi nở nụ cười rực rỡ, còn chói mắt hơn cả ánh dương ngoài cửa sổ.

Chàng định vùng dậy, ta vội ấn chàng nằm xuống: “Đừng nhúc nhích!”

“A Nguyệt,” Chàng nắm tay ta, “Chúng ta bái đường lại một lần nữa đi, lần này không có Lục Song Thành, không có Hà Ái Hoa, chỉ có nàng và ta.”

Khóe mắt ta lại ươn ướt: “Ai thèm bái đường với chàng…”

“Không bái cũng được.” Phí Nghiên Chi bật cười, “Dù sao cả thôn đều biết nàng là nương tử của ta.”

Ta đang định phản bác thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng xôn xao.

Ngay sau đó, một giọng nói sang sảng vang lên: “Phí Nghiên Chi ở gian này ư?”

Cửa bị đẩy ra, một lão nhân mặc cẩm bào bước nhanh vào.

Lão khoảng chừng hơn năm mươi, tóc mai đã hoa râm, dung mạo nghiêm nghị, phía sau còn có vài kẻ hầu dáng vẻ hộ vệ.

Ta theo bản năng chắn trước giường Phí Nghiên Chi: “Ngài là ai?”

Lão không đáp lời, ánh mắt trực tiếp lướt qua ta, dừng trên người Phí Nghiên Chi.

Lão nhìn chàng rất lâu, rồi bất ngờ lấy từ ngực áo ra một khối ngọc bội: “Nhận ra vật này không?”

Phí Nghiên Chi chau mày: “Không…” Chưa nói hết lời, lão lại mở ra một bức họa.

Trên tranh là một thiếu phụ ôm một hài nhi. Sau lưng ta, thân thể Phí Nghiên Chi đột nhiên cứng lại.

“Đây là…” Giọng chàng run rẩy, “Là mẫu thân ta… Sao bức họa này lại ở trong tay ngài…”

Hai mắt lão nhân đỏ hoe: “Nghiên Chi, ta là cữu phụ của con!”

“Ối trời ơi! Diễn biến thần thánh!” “Phí Nghiên Chi có thân phận rồi!” “Nữ chính sắp thành vương phi!”

Những hàng chữ vô hình lướt qua khiến đầu ta ong ong.

Cữu phụ? Phí Nghiên Chi?

Ngay cả Phí Nghiên Chi cũng kinh ngạc không thôi: “Cữu phụ? Mẫu thân ta chưa bao giờ nhắc tới…”

“Nàng không dám nói.” Lão nhân thở dài, “Năm đó nàng nhất quyết gả cho phụ thân con, đoạn tuyệt với tộc họ. Về sau phụ thân con gặp họa, nàng mang con đào vong, cuối cùng…”

Sắc mặt Phí Nghiên Chi trắng bệch: “Mẫu thân ta… là bệnh mất.”

“Không,” lão nhân lắc đầu, “Là bị hạ độc. Bởi vì thân phận con quá đặc biệt.”

“Thân phận gì?” Ta và Phí Nghiên Chi đồng thanh hỏi.

Lão nhìn quanh một vòng, hạ giọng: “Phụ thân con là Thất hoàng tử của tiên đế, mẫu thân con là nữ nhi của Trấn Quốc công. Năm xưa tranh đoạt ngôi vị, dòng dõi Thất hoàng tử gần như bị đồ sát. Mẫu thân con liều chết bảo hộ con, ẩn danh mai danh…”

Phí Nghiên Chi như bị sét đánh, ngồi ngây ra trên giường.

Ta cũng sững sờ không nói nên lời—Phí Nghiên Chi là… hoàng tôn ư?

“Ta đã nói rồi mà! Phí Nghiên Chi phong thái bất phàm!”

“Tình tiết này quá đỉnh!” “Nữ chính sắp làm vương phi thật rồi!”

“Khoan đã,”

Ta tỉnh lại trước tiên, “Dù Phí Nghiên Chi là hậu duệ hoàng thất, thì nói ra lúc này cũng đâu ích gì? Tiên đế đã…”

Lão nhân mỉm cười bí hiểm: “Hiện tại hoàng thượng chính là đệ ruột đồng mẫu với Thất hoàng tử, nhiều năm qua vẫn sai người tìm kiếm con cháu của huynh trưởng. Ba hôm trước, có người báo rằng trong trận diệt phỉ, từng nhìn thấy một nam tử trẻ dung mạo rất giống Thất hoàng tử năm xưa…”

Một tia lạnh lẽo xẹt qua đầu ta: “Vị đầu mục đó là…”“Là thị vệ thân cận của hoàng thượng cải trang.”

Lão nhân gật đầu, “Thánh thượng hiện đang vi hành, trú tại huyện nha. Người muốn gặp con, Nghiên Chi.”

Phí Nghiên Chi trầm mặc thật lâu, cuối cùng lên tiếng: “A Nguyệt, đỡ ta dậy.”

Ta dìu chàng ngồi dậy, giúp chàng khoác thêm áo ngoài.

Sắc mặt chàng vẫn tái nhợt, nhưng thần sắc trong mắt đã sáng như gương:“Cữu phụ, xin phiền dẫn đường.”

“Bệ hạ,” Lão nhân khom người hành lễ, “Thần đã đưa người đến.”

Bệ hạ?!Chân ta mềm nhũn, suýt quỳ sụp tại chỗ.

Phí Nghiên Chi vẫn đứng thẳng tắp, chỉ hơi cúi đầu: “Thảo dân Phí Nghiên Chi, bái kiến Thánh thượng.”

Hoàng đế bước nhanh đến, nắm chặt vai Phí Nghiên Chi, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới:

“Giống! Thật quá giống! Đôi mắt này, sống mũi kia, hệt như hoàng huynh thuở trẻ!”

Phí Nghiên Chi bình tĩnh đáp: “Khẩn cầu Thánh thượng, trước tiên cho phép thảo dân tiến cử một người.”

Ánh mắt chàng dừng lại nơi ta: “Đây là nội tử của thảo dân, tên gọi Tô Kiến Nguyệt. Nếu không nhờ nàng tương trợ, thảo dân e đã chết dưới tay thổ phỉ.”

Lúc này Hoàng đế mới chú ý đến ta, mục quang sắc bén như đao: “Trẫm có nghe kể—sát trư nữ đơn thân đột nhập sơn trại, cứu phu trở về. Hảo khí khái!”

Tay ta rịn mồ hôi, cố gắng giữ vững dáng vẻ, run giọng thi lễ: “Dân phụ tham kiến Thánh thượng.”

“Miễn lễ.”

Hoàng đế phất tay, rồi quay sang Phí Nghiên Chi: “Nghiên Chi, trẫm muốn nhận ngươi làm dưỡng tử, phong vương tước. Ngươi có nguyện ý chăng?”

Trong phòng im phăng phắc. Tất cả mọi người đều dõi theo Phí Nghiên Chi, chờ đợi hồi đáp.

Chàng hít sâu một hơi: “Thánh thượng hạ cố, thảo dân muôn phần cảm kích. Nhưng thảo dân có một thỉnh cầu.”

“Nói.”

“Xin Thánh thượng cho phép thảo dân cùng nội tử tiếp tục cuộc sống thường dân.”

Chàng dõng dạc, “Thảo dân học thức nông cạn, nguyện đem sở học truyền dạy trẻ thơ; nội tử tay khéo nghề giỏi, có thể trông coi hàng thịt. Phú quý vinh hoa, chẳng phải điều lòng mong cầu.”

Hoàng đế thoáng kinh ngạc: “Ngươi có biết mình đang từ bỏ thứ gì không?”

“Thảo dân biết rõ.” Phí Nghiên Chi siết lấy tay ta:

“Nhưng càng biết rõ hơn, nếu không có A Nguyệt, đã chẳng có Phí Nghiên Chi của hôm nay.”

“Ôi trời, cảm động quá!” “Phí Nghiên Chi quá khí khái!” “Nữ chính đúng là không chọn sai người!”

Mắt ta nhòa đi, lệ chẳng thể nào ngăn lại. Ngốc tử này… vì ta mà buông bỏ cả tước vị vương gia…

Hoàng đế nhìn Phí Nghiên Chi, lại nhìn sang ta, bỗng bật cười lớn: “Hảo! Hảo! Quả nhiên là huyết mạch hoàng huynh ta!”

Rồi đột nhiên đổi giọng: “Trẫm không cưỡng ép ngươi, nhưng có một điều kiện.”

“Thỉnh Thánh thượng chỉ giáo.”

“Trẫm muốn ngươi tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm.”

Ánh mắt Hoàng đế sáng rực: “Nếu đỗ đạt, tất phải nhập triều làm quan, tận trung vì quốc. Nếu trượt, trẫm không ép buộc.”

Phí Nghiên Chi nhìn sang ta, ta khẽ gật đầu.

Chàng trịnh trọng hành lễ: “Thảo dân tuân chỉ.”

Rời khỏi huyện nha, lòng ta vẫn còn bàng hoàng.

Phí Nghiên Chi là hậu nhân hoàng tộc, là chất tử ruột của đương kim thiên tử… vậy mà vì ta, lại nguyện bỏ hết vinh hoa phú quý.“Ngốc tử,” Ta véo nhẹ chàng một cái, “Sao lại từ chối?”

Phí Nghiên Chi “xuýt” lên một tiếng: “Đau đó!”

Rồi mỉm cười: “Vì ta biết, so với làm vương phi, nàng càng thích làm bà chủ hàng thịt hơn.”

Ta phì cười, lại lập tức nghiêm mặt: “Ai nói chứ! Ta cũng có thể làm vương phi đấy!”“Thật sao?”

Chàng nhướng mày, “Vậy để ta quay lại thưa với Thánh thượng…”

“Chàng dám!” Ta túm lấy chàng, chợt nhận ra bị đùa giỡn, “Phí Nghiên Chi!”

Phí Nghiên Chi bật cười, kéo ta vào lòng, lại động đến vết thương mà đau đến nhe răng nhăn mặt.

Ta vừa tức vừa buồn cười, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng chàng: “Ngốc tử…”

Một tháng sau.

Lục Song Thành vì tội cấu kết thổ phỉ, mưu hại cử nhân, bị kết án lưu đày ba ngàn dặm.

Hà Ái Hoa vì ra làm chứng, được xử nhẹ, phạt làm lao dịch ba năm.

Vết thương của Phí Nghiên Chi đã gần khỏi, lại vùi đầu đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau.

Hàng thịt của ta khai trương trở lại, buôn bán thịnh vượng hơn xưa.

Trước khi hồi cung, Hoàng thượng bí mật ban thưởng cho chúng ta một khoản ngân lượng.

Ta dùng số bạc đó mở thêm một chi nhánh ở trấn trên, chuyên thu nhận phụ nữ vô gia cư, dạy họ nghề mổ thịt tự nuôi thân.

“Nữ chính thật sự quá tuyệt!” “Nữ nhân cũng có thể chống nửa bầu trời!”

“Phí Nghiên Chi phúc khí lắm mới lấy được nàng ấy!”

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Ta và Phí Nghiên Chi cùng nhau dán câu đối xuân trong sân.

Chàng bỗng từ phía sau ôm lấy ta: “A Nguyệt, chúng ta bái đường lại một lần nữa nhé.”

“Hử?”

Ta quay đầu nhìn chàng, “Không phải đã bái rồi sao?”“Lần ấy không tính.”

Chàng khẽ nói bên tai ta, “Lần này, ta muốn danh chính ngôn thuận cưới nàng. Kiệu tám người khiêng, pháo đỏ nghênh môn, rước nàng phong phong quang quang làm tân nương của ta.”

Tai ta đỏ ửng: “Ai thèm…”

“Ta thèm.”

Phí Nghiên Chi xoay người ta lại, chăm chú nhìn vào mắt ta: “Tô Kiến Nguyệt, ta tâm duyệt nàng, muốn đường đường chính chính cưới nàng làm thê tử. Nàng có nguyện ý chăng?”

Ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chàng, bỗng nhớ đến lần đầu gặp mặt— Kẻ tú tài nghèo ấy, người đã cõng ta bỏ chạy giữa lễ đường năm ấy.

Mà nay, trong mắt chàng có ánh sáng, trên mặt có nụ cười, đã không còn là thư sinh ốm yếu thuở nào.

“Nguyện ý.” Ta nghe thấy chính mình đáp.

Phí Nghiên Chi mỉm cười, nụ cười ấy còn ấm hơn ánh dương mùa xuân.

Chàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.

Phía xa vang lên tiếng pháo mừng— Một năm mới bắt đầu rồi.

Ta biết, truyện của chúng ta… cũng mới vừa bắt đầu.

【Toàn văn hoàn】