Quay lại chương 1 :
Phí Nghiên Chi hôm nay qua thôn bên dạy học, chưa đến hoàng hôn sẽ chẳng quay về. Đợi đến lúc hắn phát hiện, chỉ e đã quá muộn.
Ta không chút do dự chạy vào phòng, lục trong hòm hồi môn lấy ra mảnh bạc cuối cùng nhét vào người, lại lấy mấy trang chữ mẫu Phí Nghiên Chi từng luyện, dựa theo nét bút mà vội vàng chép lại một bản thư tiến cử.
“Nữ nhi lanh trí! Nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ.”
“Lý Tam sẽ so ấn ký của học quan.”
“Phải đoạt lại thư gốc mới được!”
Ta cắn răng, cất luôn bản thư chép tay vào người, cất bước chạy nhanh về phía đầu thôn.
Trên đường gặp vài phụ nhân trong thôn, thấy ta liền tránh xa—
Từ sau vụ ta vạch trần chuyện Hà Ái Hoa giả mang thai, bọn họ vừa sợ vừa chán ghét ta, sau lưng không ít lời thị phi.
“Đừng để ý lũ đàn bà lắm miệng ấy.” “Tập trung làm nhiệm vụ chính tuyến!”
“Tương lai của Phí đại nhân, trông cậy vào nữ nhi cả đấy!”
Ta bước càng lúc càng gấp, từ xa đã thấy dưới gốc hoè già có một bóng người—
Chính là Lý Tam, kẻ chuyên đưa thư từ văn bản lên huyện.
“Lý Tam ca!” Ta rảo bước tới gần.
Lý Tam quay lại, thấy ta thì hơi sửng sốt: “Tô… Tô nương tử?”
“Chính ta đây.”
Ta thở hổn hển, rút mảnh bạc ra đưa: “Lý Tam ca, hôm nay có phải có thư tiến cử của Phí tú tài gửi lên huyện đúng không?”
Lý Tam nhìn chằm chằm vào mảnh bạc, gật đầu: “Có chứ. Lục tú tài vừa mới giao cho ta một bức.”
Tim ta khẽ thắt lại: “Có thể cho ta xem thử được không?”
“Cái này thì…”
Lý Tam do dự: “Không hợp quy củ cho lắm.”
“Chỉ là xem thôi.”
Ta liền nhét mảnh bạc vào tay hắn, “Xem xong, ta sẽ hoàn lại.”
Lý Tam cầm lấy bạc, cuối cùng cũng lấy từ trong ngực ra một bọc vải, mở ra—
Quả nhiên là bức thư do giáo dụ viết tay tiến cử!
“Trời ơi, tên khốn Lục Song Thành dám mạo danh!”
“Chắc chắn hắn bảo Lý Tam rằng thư đó là của hắn!”
“Nữ nhi mau nghĩ cách cứu vãn!”
“Lý Tam ca,” Ta lập tức nghĩ kế: “Đây là thư của Phí tú tài, bị Lục Song Thành đánh cắp. Huynh nhìn kỹ phần lạc khoản đi—”
Ta chỉ vào ba chữ “Phí Nghiên Chi” ở cuối thư.
Lý Tam nheo mắt nhìn, sắc mặt liền thay đổi: “Cái này… Lục tú tài nói đó là thư của hắn…”
“Hắn lừa huynh đấy.”
Ta rút ra bức thư giả do mình chép tay: “Đây mới là của hắn. Huynh so sánh thử xem.”
Lý Tam đón lấy hai bức thư, so nét bút, khác biệt rõ ràng.
Hắn gãi đầu: “Vậy thì…”
“Vậy thế này đi,” Ta nhanh chóng chớp thời cơ: “Huynh đưa thư thật lại cho ta, còn thư giả cứ gửi đi như thường. Dù sao Lục Song Thành cũng chẳng thật lòng muốn đi thi, chỉ là muốn phá hoại Phí tú tài.”
Lý Tam do dự một chút, rồi gật đầu: “Được. Nhưng còn bạc…”
“Bạc đó, huynh cứ giữ.” Ta sảng khoái đáp, “Coi như chút tiền nhọc công.”
Lý Tam cười tít mắt, đưa thư thật lại cho ta, còn bức thư giả thì cẩn thận bọc lại nhét vào lòng như cũ.
Ta thở phào, cẩn thận xếp thư tiến cử cất kỹ vào ống tay áo.
“Làm tốt lắm!” “Nữ nhi thông tuệ vô song!” “Nhưng chuyện chưa xong đâu…”
Đạn mạc vừa hiện, sau lưng bỗng vang lên một tiếng thét the thé:
“Lý Tam! Ngươi không được đưa thư cho nàng ta!”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Hà Ái Hoa tay xách váy, hấp tấp chạy tới, mặt đỏ bừng bất thường.
“Lục phu nhân…” Lý Tam thoáng bối rối.
Hà Ái Hoa thở hổn hển đứng lại, tay chỉ ta, miệng kêu oan:
“Con nữ đồ tể này tâm cơ thâm độc, thư kia rõ ràng là của tướng công ta, nàng ta lừa huynh đó!”
“Trời ạ! Con bạch liên hoa này lại mò tới!”
“Sao nàng ta biết được?!” “Chắc chắn Lục Song Thành sai nàng ta đến phá đám!”
Ta lạnh lùng cười khẩy: “Hà Ái Hoa, màn kịch sẩy thai của ngươi lần trước còn chưa đủ hay hay sao?”
Sắc mặt nàng ta tái mét, lại vội vàng níu tay Lý Tam nức nở:
“Lý Tam ca, người đàn bà này ghi hận trong lòng, nay lại bày mưu hại tướng công ta…”
Lý Tam đứng giữa hai người, nhìn bên này rồi bên kia, mặt đầy khổ sở. Sau cùng chỉ biết gãi đầu:
“Nhị vị nương tử, chuyện này… ta không phân xử nổi. Thư vẫn sẽ gửi lên huyện, thực hư thế nào, để quan trên phân giải.”Nói đoạn, hắn xoay người định đi.
Hà Ái Hoa tính đuổi theo chặn lại, nhưng bị ta một bước chắn ngay trước mặt.
“Hà Ái Hoa.”
Ta hạ thấp giọng, lạnh như băng tuyết: “Nếu ngươi còn tiếp tục giở trò, ta liền hét to cho cả huyện đều biết chuyện Lục Song Thành đánh cắp thư tiến cử.”
Đồng tử nàng ta co rút lại: “Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Ta bước lên một bước, ánh mắt sắc bén: “Ngươi tưởng ta không biết mấy trò bẩn thỉu của các ngươi sao? Lục Song Toàn xưa nay chưa từng chạm vào ngươi, cái gọi là ‘hài tử di tử’ kia, từ đâu mà có?”
Mặt Hà Ái Hoa “soạt” một tiếng trắng bệch, lui về sau hai bước, lắp bắp:
“Ngươi… ngươi nói bậy…”
“Nữ nhi khí thế quá uy nghiêm!” “Bạch liên hoa câm nín rồi kìa!” “Mau về cất thư gốc cho kỹ vào!”
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rảo bước về nhà.
Phía sau vang lên tiếng the thé của Hà Ái Hoa: “Tô Kiến Nguyệt! Ngươi đừng đắc ý! Song Thành nói rồi, cho dù Phí Nghiên Chi có bản lĩnh thông thiên, đời này cũng đừng mơ trung cử!”
Ta chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ phất tay: “Bớt kêu đi, giữ sức mà lo liệu hậu sự cho đứa con… vốn không tồn tại của ngươi!”
Về đến nhà, ta lập tức giấu thư tiến cử thật kỹ vào ngăn bí mật trong hòm hồi môn.
Vừa thu dọn xong thì Phí Nghiên Chi cũng vừa trở về.
“A Nguyệt.”
Hắn đặt túi sách xuống, mặt thoáng mỏi mệt: “Hôm nay buôn bán thế nào?”
“Khá tốt.” Ta rót bát nước đưa cho hắn: “Bọn trẻ ở thôn bên có ngoan không?”
“Tạm được.” Phí Nghiên Chi nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, yết hầu lăn theo từng ngụm nước,
“Chỉ là trên đường cứ có cảm giác như bị ai theo dõi.”
Tim ta chợt “thót” một nhịp, lập tức nghĩ tới Lục Song Thành và Hà Ái Hoa, phân vân không biết có nên nói thật hay không.
“Tạm thời đừng nói!” “Nữ nhi cứ âm thầm bảo vệ là được.”
“Nam nhân trọng sĩ diện, biết bị trộm thư tất sẽ khó chịu.”
Mấy hàng đạn mạc hiện lên khiến ta quyết định giữ im lặng. Phí Nghiên Chi đã vất vả quá nhiều, chẳng cần để hắn thêm phiền muộn.
“À phải rồi,” Hắn bỗng nhớ ra điều gì: “Có thể ta sẽ phải ra ngoài mấy ngày.”
“Đi đâu?” Ta giật mình hỏi.
“Giáo dụ huyện học triệu kiến.”
Ánh mắt Phí Nghiên Chi sáng lên: “Nói là muốn đích thân khảo xét văn chương, nếu thông qua, sẽ được thêm vài thư tiến cử.”
Ta âm thầm thở phào— Xem ra giáo dụ vẫn chưa nhận được thư giả.
Phải nhanh chóng nghĩ cách đưa thư thật lên trước khi sự tình bại lộ.