Trước khi nói rõ lòng mình, ta đã chuẩn bị sẵn cho kết cục tồi tệ nhất.

Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng ta lại sinh ra một dự cảm còn tệ hơn nữa.

“Trần Kỳ Niên… ngoài tướng mạo và tung tích, Lý Văn Diễu còn có đặc điểm nào để nhận biết chăng?”

Trần Kỳ Niên là người cẩn trọng, nếu dám nhận lầm người, hẳn cũng đã có căn cứ xác đáng.

“Y Thủy, nàng đừng lo lắng. Ta có được tin chắc chắn rằng, Lý Văn Diễu hiện đang ở thôn Đại Khê, Thanh Châu. Mà người giống hầu phu nhân như đúc ở nơi ấy, ngoài nàng ra không có người thứ hai.”

“Có điều, nếu phải nói đến đặc điểm đặc biệt để nhận ra nàng ấy… quả thực còn một điểm nữa.”

“Nàng ấy có một vết bớt hình con dơi, ở vị trí sau lưng.”

Vừa dứt lời, sợ ta hiểu lầm, chàng liền vội vàng bổ sung:

“Dĩ nhiên… điều này không cần xác nhận cũng được.”

Lòng ta lập tức chìm xuống tận đáy vực.

“Không cần xác nhận, bởi vì… ta không có vết bớt ấy.”

Ta không dám nhìn vẻ mặt chàng, chỉ siết mạnh mu bàn tay mình đến run rẩy.

Ta là người xuyên hồn tới nơi này.

Cơ thể này, nếu đến bản thân còn không rõ, thì còn ai rõ hơn được nữa?

Trong phòng tắm có một tấm gương đồng rất lớn, mỗi ngày khi tắm rửa, ta đều có thể nhìn thấy tấm lưng của mình.

“Y Thủy, hay là nàng kiểm tra lại lần nữa?”

Ta đứng dậy, suýt nữa làm đổ cả ghế: “Không cần. Trần công tử, chuyện tìm lại Lý Văn Diễu mới là trọng yếu, công tử nên sớm rời khỏi nơi này.”

Ta đóng chặt cửa phòng, không muốn ăn cũng chẳng uống lấy một giọt nước.

Ngồi bần thần cả một đêm, trán đã bắt đầu nóng hầm hập.

Co ro trong chăn bông lạnh như sắt, cảm giác vừa lạnh lẽo vừa nhức mỏi, như thể sắp chết đi đến nơi.

Đến khoảng rạng sáng ngày thứ ba, ta mới gom đủ dũng khí để mở cửa.

Trong viện trống vắng, chẳng thấy bóng dáng Trần Kỳ Niên đâu, ta biết—chàng đã rời đi rồi.

Tự nhủ, Từ Y Thủy, khi một tháng trước Chu Tố Hồi bỏ nàng lại, nàng đã thề với lòng điều gì, chẳng lẽ đã quên rồi?

Nàng đã nói, dù có người cần hay không, nàng cũng sẽ sống cho thật tốt.

Nàng phải chăm sóc bản thân cho thật khỏe mạnh, dùng thân thể cường kiện và đầy sinh khí ấy để hoàn thành mộng tưởng của đời mình.

Cuối cùng ta cũng gắng gượng đứng dậy, ra sân đun từng ấm nước sôi, đổ vào thùng gỗ, định tắm một chậu nước nóng để sưởi ấm thân thể.

Lúc cởi y phục, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cơn ngứa ngáy lạ thường, ta như bị quỷ thần xui khiến, chạy đi lấy gương đồng về phòng.

Ta để lộ tấm lưng, soi tới soi lui chỉ thấy vài nốt ruồi đen, quả nhiên không có dấu tích hình dơi nào cả.

Nếu là người xuyên hồn thì vẫn có thể có thân phận riêng ở thế giới này.

Nhưng nếu là người xuyên xác, thì thân thể này chính là một kẻ đến từ cõi ngoài.

Đúng lúc ấy, chiếc hộp gỗ sau gương đột ngột trượt xuống, khiến gương đồng đổ nghiêng.

Ngay khoảnh khắc gương đổ xuống, ta loáng thoáng thấy nơi thắt lưng mình thoáng hiện một mảng sắc đen—là vết bớt hình dơi.

Ngay sau đó, ta vội mặc lại y phục, sốt sắng chạy ra khỏi cửa, một mạch hướng về trấn trên.

Ta nghĩ, giờ này Trần Kỳ Niên hẳn vẫn chưa rời khỏi Thanh Châu.

Nếu ta đánh xe nhanh một chút, may ra còn kịp gặp được chàng.

Đường đến trấn hẹp và dốc, nghe đâu dọc đường vẫn có dã thú như hắc hùng rình rập.

Ta cứ nắm chặt dây cương mà thúc xe đi, bất chấp sợ hãi.

Ta rất sợ bóng tối. Cành cây xào xạc, tiếng dã thú gào rống khiến con lừa ta cưỡi hoảng hốt kêu vang.

Ta suýt thì khóc òa tại chỗ.

May mắn hôm nay thời tiết tốt, ánh dương sớm đã rọi từ đỉnh núi phía Đông chiếu xuống, phá tan màn sương mờ ảo.

Trong khoảnh khắc ánh sáng xuyên qua mây mù, ta thấy một bóng người áo lam chạy vội về phía ta.

“Trần Kỳ Niên, là chàng sao?”

Ta không nhận ra mặt người ấy, chỉ mờ mịt cất tiếng gọi tên chàng.

Trần Kỳ Niên không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy ta vào lòng.

“Y Thủy, ta đã gửi thư hủy hôn. Dù nàng không phải là Lý Văn Diễu, ta cũng muốn cưới nàng.”

Nghe được thanh âm của Trần Kỳ Niên, lại nghe được lời này, ta cảm động đến muốn òa khóc.

Trần Kỳ Niên ôm ta xoay tròn giữa đường.

Xoay đến nửa vòng, ta bỗng nhớ tới lý do mình đến tìm chàng.

“Chàng mau buông ta xuống!”

“Sao vậy?”

Ta túm lấy tay áo chàng: “Chàng thật sự đã gửi thư hủy hôn rồi sao?”

“Dĩ nhiên. Nếu ta không sớm làm rõ quyết tâm, thì lấy tư cách gì đến tìm nàng?”

Ta thất sắc: “Không được! Mau ngăn lại lá thư ấy! Ngàn vạn lần đừng để nó đến kinh thành!”

9

Ta chưa từng nghĩ tới, thân là người xuyên hồn đến đây, vậy mà lại thật sự có một thân phận thuộc về thế giới này.

Khi trở về Bình Dương hầu phủ nơi kinh thành, hầu phu nhân vừa thấy vết bớt hình dơi sau lưng ta liền òa khóc.

Bà đưa cho ta một chiếc khăn thêu, trên đó là đồ hình ngũ phúc y hệt vết bớt nơi thắt lưng ta.

Ta chính là Lý Văn Diễu, việc này chẳng thể nào là giả.

Bình Dương hầu phủ đối với đứa con gái thất lạc rồi tìm lại này yêu thương vô cùng.

Khắp cả phủ đều ôn hòa thân thiện với ta, huynh đệ tỷ muội đều coi ta như người ruột thịt, đi đâu cũng muốn dắt ta theo.

Đây là một gia đình lớn đầy hòa thuận và yêu thương.

Từ khi ta hồi phủ đến nay đã hơn nửa năm, các chi trong phủ, các vị di nương, huynh tỷ trưởng thứ, từ trên xuống dưới, chủ tớ gia nhân ai nấy đều thuận hòa hòa mục, giữ lễ giữ phép, chưa từng xảy ra chuyện dơ bẩn như trong những câu chuyện đấu đá hậu viện thường thấy.

Dẫu sĩ nông công thương, thương nhân bị xem là tầng lớp thấp nhất, nhưng khi ta nói muốn mở một cửa hàng y phục, toàn thể Bình Dương hầu phủ đều hết lòng ủng hộ, thậm chí còn tranh nhau góp bạc.

Y phục ta thiết kế thường được các huynh tỷ và cha mẹ khen ngợi không ngớt.

Chẳng mấy chốc, hiệu y phục của ta đã vang danh khắp kinh thành.

Hôn sự giữa ta và Trần Kỳ Niên cũng được đưa lên lịch trình.

Chuyện hồi môn và sính lễ ta chẳng cần bận tâm. Là nữ nhi được yêu quý nhất trong nhà, của hồi môn tự nhiên không thể sơ sài, mỗi viện đều góp một rương lại một rương.

Mà Trần gia vì để thể hiện coi trọng ta, sính lễ đưa tới càng khiến cả kinh thành trố mắt kinh ngạc.

Lúc ta khoác lên hỉ phục, đội khăn hồng, được dìu lên kiệu hoa, lòng ta vẫn cảm thấy như mộng như huyễn.

Người khác xuyên qua thì đấu cung tranh sủng, hoặc đấu đá nội viện, mà ta thì đang sống trong câu chuyện gì đây? Ta rốt cuộc là nhân vật gì?

Kiệu hoa lắc lư đưa ta tiến về phía trước, trong lúc mông lung, ta chợt ngửi thấy một mùi lạ.

Ngay sau đó, mí mắt liền nặng trĩu.

Không thể ngủ… còn phải bái đường nữa.

Nhưng ta phát hiện bản thân dẫu cố thế nào cũng không chống đỡ nổi, cuối cùng liền chìm vào hôn mê.

Về sau, ta bị cơn lạnh làm cho bừng tỉnh.

Dẫu ta gắng sức muốn mở mắt, thân thể lại như bị tảng đá lớn đè lên, nặng nề không nhấc nổi mí mắt.

Ngay khi ấy, ta cảm nhận được một bàn tay ấm áp lớn bao lấy tay ta.

Tay ta lập tức không còn lạnh nữa.

“Trần Kỳ Niên… là chàng sao?”