Quay lại chương 1 :

Sự thật là, chẳng biết hắn đã bênh Chu Ly – một người ngoài – bao nhiêu lần.

Chu Tố Hồi hơi chột dạ, giọng cũng dịu đi.

“Nhưng nàng cũng không thể vì giận dỗi mà chẳng màng đến an nguy của bản thân.”

Sóng mũi ta cay cay, lòng như bị nghẹn lại.

Trên môi nở nụ cười lạnh nhạt đầy mỉa mai.

“Chu Tố Hồi, tròn một tháng trời, ta cùng chàng ấy chung sống dưới một mái nhà, chàng nghĩ ta không nhận ra hắn không phải là chàng sao?”

“Ở chợ, ta chỉ nhìn sạp bánh tiêu thêm mấy lượt, chàng ấy liền biết ta thích vị tiêu muối.”

“Đoán được ta ưa cay, chàng ấy liền tập ăn cay. Món ếch xào cay ta trước kia chưa từng ăn, chính là do chàng ấy gợi ý cho ta nếm thử.”

“Cũng là chàng ấy bảo ta, từ nay về sau ra ngoài chỉ cần gọi món ta thích là được, bởi sở thích của ta, chính là sở thích của chàng ấy.”

“Thấy ngón tay ta sưng lên, chàng ấy liền thức suốt một đêm, mài một cái giúi tặng ta.”

“Chỉ vì lúc ta say, vô tình lẩm bẩm rằng ta muốn mở một cửa tiệm y phục của riêng mình, chàng ấy liền ghi khắc trong lòng, thường xuyên cùng ta bàn bạc cách để đạt được ước mơ ấy.”

“Những chuyện như thế, Chu Tố Hồi ngươi làm không được đâu.”

“Bánh sen chiên vốn không phải thứ ta thích, mà là món tâm đắc của Chu Ly, đúng chứ?”

“Chu Tố Hồi, chỉ một chiếc giúi nhỏ nhoi ta chẳng thể mua nổi sao? Nhưng khi ta nhắc tới đến ba lần, chàng chưa từng ghi nhớ.”

“Chàng từng đến chợ, mua cho Chu Ly một hộp phấn son, mà cũng chẳng buồn mang về cho ta một cái giúi.”

“Lúc đầu ta nào biết chàng và Chu Ly có tư tình, nếu biết rồi, dù thế nào ta cũng không mặt dày mà lưu lại bên chàng.”

“Nhưng sao chàng lại nhẫn tâm lấy ta làm bình phong cho đoạn tình cảm vụng trộm kia? Hạnh phúc của nàng ta đáng quý, còn của ta thì không sao?”

“Ngay từ đầu ta đã nói rồi, ta muốn mở một cửa hiệu y phục của riêng mình. Mà muốn bán được y phục, phải ở chốn kinh thành mới có đất dụng võ.”

“Thế nhưng vì muốn tránh hiềm nghi với Chu Ly, chàng liền đưa ta rời khỏi kinh thành, đến nơi sơn thôn hẻo lánh này.”

“Loại chuyện tàn nhẫn như vậy, chỉ có Chu Tố Hồi chàng mới có thể làm ra.”

“Ta mù mặt thật đấy. Nhưng người đối với ta thế nào, ta há lại không phân rõ?”

Tay Chu Tố Hồi siết chặt chuôi đao, ánh mắt hắn cũng hiện rõ sự giằng xé.

Cuối cùng, hắn chỉ thở dài một câu:

“Y Thủy, trước kia quả thật là ta phụ nàng.”

“Vừa rồi ta hỏi khắp dân làng, bọn họ không ai tin rằng ta là phu quân của nàng.”

“Để một kẻ lạ mặt chiếm chỗ trong nhà suốt một tháng, cũng chẳng ai hay biết.”

“Ta cũng từ miệng bọn họ mà biết được, nàng sống bên ta một năm qua đã chịu biết bao khổ sở.”

“Phu quân như ta, quả thật là bất xứng.”

“Y Thủy, thôi thì chuyện xưa bỏ qua được không? Ta sẽ không rời khỏi nàng nữa, cũng chẳng hỏi chuyện nàng với hắn trong tháng vừa rồi.”

“Chỉ cần nàng để hắn rời đi, ta sẽ không truy cứu, ta và nàng vẫn có thể sống như xưa, được không?”

Gương mặt lạnh lùng trước nay của Chu Tố Hồi lần đầu hiện lên vẻ chân thành.

Ta biết hắn là nói thật, nhưng cái gọi là chân thành hối lỗi ấy… lại có mấy phần là vì ta?

Thuở trước ta luôn gắng nhìn vào mắt hắn, cố tìm xem trong đôi mắt u tối lặng im kia, có mấy phần là dành cho ta.

Thế mà giờ đây ta chẳng buồn nhìn nữa, bởi càng nhìn, càng kiệt sức.

Ta khàn giọng, lặp lại lời hắn vừa nói: “Không truy cứu.”

“Nhưng phải làm sao đây, Chu Tố Hồi… ta không muốn không truy cứu.”

“Chàng đối với ta, đến cả phản bội cũng không tính, chỉ là một sự thiếu nợ. Chàng rõ ràng vẫn nặng lòng với người khác, lại vẫn hứa trọn đời với ta.”

“Thuở ban đầu thấy chàng một mình một đao, xông vào hang ổ sơn tặc, thân thể đầy thương tích mà lông mày chẳng hề nhíu lấy một cái, một thân một kiếm đưa ta vượt vòng vây, ta từng ngỡ rằng chàng là người tâm tính kiên nghị vững vàng. Nào ngờ, đến khi đối mặt với tình cảm, chàng lại do dự lưỡng lự đến thế.”

“Nhưng ta vẫn đi theo chàng đến nơi này. Bằng không thì còn có thể làm gì? Khi ấy, lòng ta đã chẳng còn là của ta nữa.”

“Lần chàng vội vã đi cứu Chu Ly, mọi chuyện giữa hai người cũng chẳng thể giấu nổi ta thêm nữa. Ta vẫn lựa chọn tha thứ, bằng không thì sao? Ta đã theo chàng đến bước này rồi.”

Chu Tố Hồi tiến lên một bước, định nắm lấy tay ta: “Vậy thì chúng ta tiếp tục đi tiếp đoạn đường này.”

Ta lập tức hất tay hắn ra, lần này không hề do dự.

“Chu Tố Hồi, ta không muốn tiếp tục nữa. Từ nay, một đao đoạn tuyệt.”

Sự quyết tuyệt của ta vượt quá dự liệu của Chu Tố Hồi.

Trong mắt hắn, mình chẳng qua chỉ rời đi một tháng, thế mà khi trở lại, tất thảy đều đã đổi thay.

Người con gái từng không rời nửa bước, từng khẩn cầu khi hắn muốn ra đi, giờ lại lạnh lùng buông tay.

Chu Tố Hồi như sực tỉnh, bước nhanh đến, chắn trước mặt ta.

“Y Thủy, đừng rời bỏ ta, là ta sai rồi.”

Thế nhưng ta vẫn cúi đầu, lách người tránh sang phía khác.

Hắn lại không chịu buông, ghé bên tai ta mà biện giải.

Ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn. Có lẽ chưa từng thấy ánh mắt ta lạnh lùng đến vậy, Chu Tố Hồi đứng sững tại chỗ.

Ta nghe chính mình cất lời:

“Chu Tố Hồi, chàng không thể mong ai cũng đối với chàng như chàng đối với Chu Ly, thủy chung không đổi. Giờ ta đã không còn thích chàng nữa rồi.”

Lời này hiển nhiên sắc nhọn, tổn thương, nhưng mũi kiếm hai đầu, không chỉ đâm vào hắn, mà cũng đâm vào chính ta — người từng si tình đến mù quáng.

Chu Tố Hồi không đuổi theo nữa.

Lúc ấy trời đã sáng hẳn, ánh nắng đầu ngày rọi lên mặt ta.

Ta đưa tay gạt lệ, nhưng nước mắt không tài nào ngừng được.

Trong tầm mắt mơ hồ, có một thân ảnh lam y đứng thẳng.

Ta liền chạy tới, ôm chầm lấy chàng.

Trần Kỳ Niên vòng tay siết ta vào ngực, bàn tay ấm áp, khô ráo nhẹ vuốt mái tóc ta.

“Được rồi, đừng buồn nữa, không khóc nữa.”

8

Ta nghĩ, có lẽ đã đến lúc nên thú thật với Trần Kỳ Niên.

Không ngờ, lại là chàng lên tiếng trước.

Đêm sâu tĩnh lặng, bên cửa sổ chỉ le lói ánh đèn dầu, càng làm nổi bật đường nét tuấn tú nơi gò má chàng.

Trên gương mặt ấy lúc này là nét áy náy sâu sắc:

“Y Thủy, ta không biết nàng mù mặt, nhận người toàn dựa vào y phục.”

“Lần này ta xuống Giang Nam là vì có manh mối về vị hôn thê năm xưa.”

“Hôn thê của ta là trưởng nữ phủ Bình Dương hầu — Lý Văn Diễu. Ngay từ lần đầu gặp nàng, ta đã biết nàng là nàng ấy.”

“Nàng và hầu phu nhân, quả thật giống nhau như đúc.”

“Vì vậy khi nàng gọi ta là ‘phu quân’, ta ngỡ rằng nàng đã nhận ra ta, nên nhất thời hồ đồ mà ứng lời.”

“Ta tưởng phong tục Thanh Châu cởi mở, nữ tử không quá câu nệ lễ pháp, nào ngờ lại là nàng nhận lầm người.”

Suốt một tháng qua, ta đã nghĩ ra vô số lý do vì sao chàng nguyện ý ở lại bên ta.

Có tốt, có xấu, nhưng tuyệt chẳng ngờ… thì ra chàng cũng không biết sự thật.