Chương 8
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Không phải Hạ Thâm từng bảo là ta và hắn là thanh mai trúc mã sao?
Vậy giờ… thế quái nào lại biến thành hoàng tử?
Ta ngất xỉu.
17.
Hệ thống cuối cùng cũng lết xác xuất hiện, nói với vẻ đầy phẫn uất:
“Ký chủ, ta làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống kiểu này đấy!”
“Sở Kinh Lam đúng là tên nam chính vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy! Ta phi! Hắn còn dám bảo hệ thống chủ trừ lương của ta! Dựa vào cái gì chứ??”
“Nếu không có ta, hắn đào đâu ra được người vợ tốt như ký chủ chứ! Vậy mà còn bắt ta chép nội quy nhân viên?! Ta phi phi phi!!!”
“Chút dáng vẻ nam chính cũng không có! Địa vị chính thất, hành vi thì chẳng khác gì tiểu tam, ta khinh hắn!!”
Ta nhìn Sở Kinh Lam đang quỳ dưới đất rửa chân cho ta, thở dài:
“Nhỏ tiếng thôi… Sở Kinh Lam có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy.”
Hệ thống lập tức im thin thít.
Sở Kinh Lam chầm chậm xoa từng ngón chân ta, giọng trầm thấp:
“Ta đúng là hèn mọn, Nhiên nương.”
“Từ nhỏ ta đã bị bỏ rơi, phải tranh giành đồ ăn với chó hoang. Khi nàng và Hạ Thâm đứng xem chó giành nhau ăn phân, ta ở ngay gần đó, đang gặm bánh bột ngô — thứ ta vừa cướp được từ miệng chó.”
“Nàng hoạt bát, sáng rỡ. Còn tên Hạ Thâm kia thì giả vờ trầm ổn, che đậy giả dối. Rõ ràng ta thấy hắn bước xuống từ cỗ xe ngựa xa hoa, thế mà trước mặt nàng lúc nào cũng giả nghèo giả khổ. Nàng bảo hắn xem chó, hắn cũng chịu xem.”
“Khi đó ta đã nghĩ, nếu người bên cạnh nàng là ta thì tốt biết bao… Ta sẽ không nhìn chó, chỉ nhìn mình nàng.”
“Sau đó, ta bỗng nghe thấy có tiếng nói, nhưng lại chẳng thấy ai. Mãi đến khi nàng bước tới, ta nghe thấy giọng nói kỳ lạ ấy bảo: Ta là phu quân tương lai của nàng.”
Sở Kinh Lam áp sát bên tai ta, giọng khẽ như gió:
“Hôm đó ta vốn định đi tìm cái chết… nhưng sau khi nghe thấy giọng nàng, ta lại không muốn chết nữa.”
“Nhiên nương, nàng có thể đánh ta, mắng ta, thậm chí đâm ta một nhát cũng được… chỉ xin nàng, đừng bỏ ta lại.”
Ta dùng chân đạp nhẹ lên vai hắn, nước bắn ướt cả vai áo, nhưng Sở Kinh Lam không giận, ngược lại còn cười khẽ, nghiêng mặt hôn lên mu bàn chân ta.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, trong đôi mắt đó là khát cầu rõ rệt đến cháy bỏng.
Miệng thì vẫn mơn trớn không ngừng, ánh nhìn dán chặt vào ta:
“Thật ra hôm đó… là ta cố tình.”
Sở Kinh Lam đè người lên, thân thể áp sát khiến ta không thể động đậy:
“Ta chỉ là muốn nàng thương ta một chút… Nhiên nương.”
Ta hoảng hốt hét lên:
“Khoan đã! Ngươi còn chưa nói vì sao nghe được ta nói chuyện với hệ thống đấy!!”
“Lang quân, tiểu nữ nguyện dâng thân làm dược, cứu chàng thoát khỏi nước lửa ~~”
“Như công—” Ta muốn khóc mà không có nước mắt. Cái tên khốn kiếp này!!
18.
Trăng treo giữa trời, Hạ Thâm đứng ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc.
Công chúa ngồi xổm bên cạnh hắn, ghé sát thì thào:
“Hoàng huynh, thần vẫn cảm thấy… vì thể diện hoàng gia, chúng ta thật sự không nên ngồi đây nghe lén đâu.”
Hạ Thâm vẫn im lặng không nói một lời.
Công chúa lại rướn người tới gần hơn chút nữa:
“Hoàng huynh, huynh chắc chắn tranh không lại Sở khanh kia đâu. Hắn từng nói với ta, hắn từng tự sát bất thành, từ đó ngộ được thiên cơ… rằng Mạnh cô nương sinh ra chính là để làm thê tử của hắn.”
Trong lòng công chúa như có bầy ngựa hoang đang giẫm loạn —
Từ nhỏ đã không giành nổi người ta khi còn ngồi ngay trước cổng nhà, giờ đến ngồi rình bên tường còn mong gì?!
Con ngươi của Hạ Thâm cuối cùng cũng chuyển động:
“Muội nói… là thật sao?”
Công chúa sững lại, miệng buột ra một câu:
“Anh?! Huynh thật sự định đi tìm chết à?!”
“Hoàng huynh, tỉnh lại đi! Thanh mai sao mà địch nổi thiên giáng!!”
“…Làm tiểu cũng được.”
Công chúa vừa đứng lên, chuẩn bị lớn tiếng gọi người:
“Người đâ—”
Chợt nhớ ra bản thân đang đứng ngay dưới cửa sổ nhà người ta, liền lập tức thốt ra một tiếng “áu” khẽ khàng, rồi vội ngồi xổm xuống lại, cố gắng hạ giọng hết sức:
“Người… đê~~n…”
Một ám vệ từ đâu xuất hiện, không nói một lời, lập tức xốc Hạ Thâm dậy… mang đi.
Công chúa lập tức theo sau. Trước khi rời đi, nàng ngoái đầu nhìn về căn nhà ấy, trong lòng chợt vang lên hồi ức lần đầu gặp gỡ với Sở Kinh Lam.
Lúc nàng vừa mới nổi lòng ham mê sắc đẹp, Sở Kinh Lam đã quỳ xuống trước mặt nàng, trịnh trọng nói:
“Thảo dân nguyện trợ công chúa đăng cơ xưng đế.”
Đêm ấy, hai người trò chuyện suốt cả đêm.
Công chúa cuối cùng đã tin lời hắn.
Khi nàng hỏi hắn có nguyện vọng gì, Sở Kinh Lam chỉ đáp:
“Ta và thê tử tình thâm nghĩa trọng.”
Hắn nói, hắn đã dùng nửa đời quan lộ phía sau để đổi lấy một giao kèo với hệ thống —
Từ đó về sau, thân phận “nam chính” đổi người.
Cái tên “Sở Kinh Lam” bị hệ thống và lịch sử vĩnh viễn xóa bỏ, trở thành một người vô danh không được nhắc đến.
Công chúa hiểu ẩn ý trong lời hắn, cũng hài lòng vì hắn giữ thể diện cho nàng.
Nàng phất tay áo cười:
“Không sao cả. Nếu lời ngươi nói là thật, thì thê tử của ngươi sẽ được phong làm mệnh phụ, hưởng lộc thiên gia.”
Như vậy… tất cả đều mỹ mãn rồi.
Nữ đế thầm nghĩ.