Sở Kinh Lam chỉ cười, ánh mắt vẫn không dời khỏi ta:
“Bên này cũng cần đánh một cái nữa không, Nhiên nương?”
Ta nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn:
“Sao đường đường phò mã lại có hứng thú ghé tiệm nhỏ này của ta thế?”
Ta điên cuồng gọi hệ thống, nhưng nó vẫn không hề có động tĩnh nào.
Sở Kinh Lam tham lam hít lấy hương thơm trên người ta:
“Nhiên nương, cái thứ kia — thứ chia rẽ ta với nàng, đã bị xử lý rồi.”
Toàn thân ta như bị sét đánh, choáng váng đến tột độ:
“Ngươi… ngươi biết hệ thống?”
“Ta còn phải cảm ơn nó, nhờ nó mà Nhiên nương đáng yêu như vậy lại tự tìm đến bên ta.”
Hắn cúi đầu hôn lên khóe môi ta, cười khẽ:
“Chỉ tiếc nó không biết điều, lại dám xúi giục nàng bỏ trốn.”
Ta đẩy hắn mạnh mẽ:
“Ta không phải muốn trốn chạy, ta chỉ muốn sống tiếp.”
Sở Kinh Lam chẳng hề để tâm lời ta, chỉ gật đầu đầy dịu dàng:
“Ta sao có thể để nàng chết? Nhiên nương, ta không nỡ để nàng chết đâu.”
“Chu đại nhân,” ta cắn răng, ánh mắt lạnh lẽo,
“Giữa ta và ngài chưa từng thành thân. Giờ ngài đã làm phò mã, xin đừng tới dây dưa với một phụ nữ nông thôn như ta nữa. Ta không muốn chết, càng không muốn trở thành cái cái gai chen giữa mối tình nào đó.”
Ta hận nhất là cái điệu bộ này của Sở Kinh Lam —
Lúc nào cũng nửa thật nửa đùa, không lạnh không nóng, chẳng nặng cũng chẳng nhẹ.
Cứ như tất cả mọi chuyện đều là do ta tự biên tự diễn.
Còn hắn, lại là một người đứng trên cao, khoanh tay đứng nhìn, coi ta như một kẻ hề nhảy nhót trước mắt hắn.
Từ đầu đến cuối, hắn đều biết tất cả… lại cứ lặng lẽ đứng nhìn ta diễn trò, tự rước lấy nhục.
“Sở Kinh Lam,” ta nghẹn ngào,
“Ta từng thật lòng thích ngươi. Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Chúng ta buông tha cho nhau đi… Ngươi đi đường quan lộ sáng rỡ của ngươi, ta sống qua cầu độc mộc của ta — không tốt sao?”
Sở Kinh Lam dứt khoát đáp:
“Không tốt.”
Hắn giật tung y phục của ta, ta tuyệt vọng nhắm chặt mắt.
Sở Kinh Lam khẽ cắn lên vai ta, hỏi như trách:
“Nhiên nương, sao nàng chưa từng hỏi ta?”
“Sao lúc nào cũng chẳng để tâm đến ta?”
“Ta và công chúa… vốn dĩ chưa từng thành thân. Trong lòng ta, từ đầu đến cuối, chỉ có mình nàng.”
“Nàng chưa từng vì ta mà ghen tuông, chưa từng cảm động vì ta. Biết ta làm sai cũng không đánh không mắng. Không nói chuyện phiếm với ta, không cho ta được nói chuyện với nàng…”
“Nhiên nương, ta thật sự rất đau lòng.”
“Giá như… nàng có thể để tâm đến ta thêm một chút…”
Nước mắt của Sở Kinh Lam rơi xuống lồng ngực ta, từng giọt nóng rực như thiêu đốt… xuyên thẳng vào tim.
Hắn bịt chặt miệng ta, cúi đầu cắn lên cổ ta, hơi thở dồn dập như thú hoang:
“Phải chi… chúng ta có một đứa con, thì nàng sẽ nhìn ta thêm một chút phải không?”
Ta thở không ra hơi, gồng mình cấu mạnh vào da thịt hắn, nước mắt ướt đẫm cả bàn tay Sở Kinh Lam.
Hắn buông tay ra, ta nức nở đến nghẹn lời:
“Sở Kinh Lam, ngươi đúng là chẳng khác gì một con chó!”
“Ta là chó, ta không biết xấu hổ, ta cứ bám lấy nàng… chỉ bám lấy một mình nàng!”
“Còn Hạ Thâm ấy à? Hắn là thứ gì chứ? Nhân lúc người khác vắng mặt, không biết liêm sỉ là gì!”
Sở Kinh Lam ghen tuông nhỏ nhen, mắng Hạ Thâm đến mức không còn chút mặt mũi.
Cửa lớn đột nhiên bị đá tung ra — Hạ Thâm đứng ngoài, gương mặt phẫn uất xen lẫn đau lòng.
Bên cạnh hắn là một nữ tử khí chất cao quý, y phục lộng lẫy, phía sau còn có không ít binh sĩ đi theo.
Sắc mặt Sở Kinh Lam tối sầm, giọng không chút hoảng loạn:
“Bệ hạ, thần và thê tử đang… trao đổi tình cảm.”
Người công chúa đã trở thành hoàng đế kia lộ rõ vẻ lúng túng trên mặt, khẽ kéo tay áo Hạ Thâm bên cạnh:
“Hoàng huynh, người thấy chưa? Phu thê người ta… tình cảm mặn nồng thế kia cơ mà.”
Hoàng… huynh???
16.
Sở Kinh Lam cuối cùng cũng rời khỏi người ta, dùng áo choàng đắp lên thân thể ta.
Sắc mặt hắn trắng bệch như lệ quỷ bò lên từ địa ngục.
Cánh tay hắn như thành đồng vách sắt, giam chặt eo ta không buông:
“Nhiên nương, nàng thấy rồi đấy, Hạ Thâm… cũng lừa nàng.”
Mặt hắn áp sát ta, ánh mắt u tối gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Thâm.
Hạ Thâm giận dữ hét lớn:
“Nàng ấy… căn bản không hề yêu ngươi!”
Sở Kinh Lam không chịu yếu thế:
“Điện hạ nói đùa rồi, thê tử của ta… không yêu ta chẳng lẽ lại đi yêu điện hạ?”
“Điện hạ là hoàng thân quốc thích, xin đừng vì không phân rõ giới hạn mà làm tổn hại đến danh tiết của ái thê ta!”
Hạ Thâm còn định nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt ta — bao nhiêu lời đều nghẹn nơi cổ họng.
“Nhiên nương… ta có nỗi khổ…”
Sở Kinh Lam không để hắn nói tiếp, lạnh lùng ngắt lời:
“Điện hạ đừng gọi thân mật như thế. Ngài nên gọi nàng là ‘Sở phu nhân’.”
“Sở Kinh Lam!”
Hạ Thâm xắn tay áo, Sở Kinh Lam cũng xắn tay theo:
“Điện hạ định cùng ta giao thủ thêm một trận nữa sao?”
Công chúa hoảng hốt kéo tay Hạ Thâm:
“Hoàng huynh! Sở khanh kia vừa có sức vừa có mưu, đừng đánh với hắn!”
Ta cũng níu tay áo Sở Kinh Lam:
“Hạ lang quân giờ có học võ rồi, ngươi đừng tự chuốc khổ vào thân.”
Sở Kinh Lam đang xắn tay áo liền dừng lại, buông tay xuống, ngoan ngoãn đứng cạnh ta:
“Nhiên nương xót ta, ta tất nhiên phải nghe lời nàng.”
Hạ Thâm sắc mặt trắng bệch:
“Nhiên nương, chỉ cần nàng nói một câu… ta sẽ lập tức đưa nàng đi.”
Cơ thể Sở Kinh Lam căng chặt, hắn siết lấy eo ta như thể sợ ta biến mất.
Đầu óc ta hỗn loạn, không hiểu sao cốt truyện lại loạn thành thế này.
Hệ thống không rõ tung tích, Hạ Thâm lại thành hoàng tử, công chúa lên làm Hoàng đế, còn Sở Kinh Lam quay về thì đột nhiên thâm tình không dứt với ta…
Ta thật sự không thể suy nghĩ nổi nữa rồi.