Anh tôi thay tôi từ chối một cách uyển chuyển:
“Thôi đi, ba với mẹ đặt tên cho bọn con nghe quê xỉu. Em trai thì họ Dương, tên là Dương Tưởng, nghe như ‘dương xấu hổ’. Em gái theo họ mẹ thì tên Thư Mộng, ghép lại thì là ‘mộng tưởng’, nghe chán hết sức! Không có tí chiều sâu nào luôn!”
“Tên vẫn nên để em gái tự chọn thì hơn.”
Ba tôi giơ chân đá anh một phát:
“Cút đi!”
Mẹ tôi cũng không nhịn được, lập tức ra lệnh đuổi cả hai ra ngoài.
Sau đó, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: