- Trang chủ
- Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
- Chương 78: Ngũ Trùng Oán (12) – Chấp mê bất ngộ
Chương 78: Ngũ Trùng Oán (12) – Chấp mê bất ngộ
Truyện: Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Tác giả: Bạc Nguyệt Tê Yên
- Chương 1: Nhất Giang Phong (1): Phân thi
- Chương 2: Nhất Giang Phong (2): Chết cóng
- Chương 3: Nhất Giang Phong (3): Quan Âm
- Chương 4: Nhất Giang Phong (4): Phóng Hỏa
- Chương 5: Nhất Giang Phong (5): Tử Nhân
- Chương 6: Nhất Giang Phong (6): Chỉ chứng
- Chương 7: Nhất Giang Phong (7): Trảm đao
- Chương 8: Nhất Giang Phong (8): Tỷ đệ
- Chương 9: Nhất Giang Phong (09): Nghiệm cốt
- Chương 10: Nhất Giang Phong (10): Phá giải
- Chương 11: Nhất Giang Phong (11): Thân thế
- Chương 12: Nhất Giang Phong (12): Phản sát
- Chương 13: Nhất Giang Phong (13): Tử hài
- Chương 14: Nhất Giang Phong (14): Nghiệm cốt
- Chương 15: Nhất Giang Phong (15): Phản chuyển
- Chương 16: Nhất Giang Phong (16): Hung thủ hiện thân
- Chương 17: Nhất Giang Phong (17): Chân tướng phơi bày
- Chương 18: Nhất Giang Phong (18): Tân quan Hình bộ
- Chương 19: Nhị Lang Thần (1): Tân án tái kiến
- Chương 20: Nhị Lang Thần (2): Tự Đa Tình
- Chương 21: Nhị Lang Thần (3): Rắc Rối Mất Chừng Mực
- Chương 22: Nhị Lang Thần (4): Ngầm Hiểu Mà Suy Án
- Chương 23: Nhị Lang Thần (5): Tái nghiệm trong đơn độc
- Chương 24: Nhị Lang Thần (6): Tái ngộ tại hí lâu
- Chương 25: Nhị Lang Thần (7): Dâm từ diễm khúc
- Chương 26: Nhị Lang Thần (8): Nguyệt Lão từ hòa
- Chương 27: Nhị Lang Thần (9): Manh mối trọng yếu
- Chương 28: Nhị Lang Thần (10): Tra rõ nội tình
- Chương 29: Nhị Lang Thần (11): Suy luận chân hung
- Chương 30: Nhị Lang Thần (12): Nhận tội giãi bày
- Chương 31: Nhị Lang Thần (13): Bị nàng vạch trần
- Chương 32: Nhị Lang Thần (Hoàn) – Theo ta ra khỏi thành
- Chương 33: Tam Điến Tử (1) – Tang Nhạc, Hỉ Nhạc
- Chương 34: Tam Điến Tử (2) – Đưa Tang, Đưa Giá
- Chương 35: Tam Điến Tử (3) – Từng Bị Xâm Phạm
- Chương 36: Tam Điến Tử (4) – Bí Ẩn Lúc Nửa Đêm
- Chương 37: Tam Điến Tử (5) – Người Trốn Dưới Giường
- Chương 38: Tam Điến Tử (6) – Manh mối mơ hồ
- Chương 39: Tam Điến Tử (7) – Bạch lang đồ đằng
- Chương 40: Tam Điến Tử (8) – Đứng dậy chống lại
- Chương 41: Tam Điến Tử (9) – Bôi thuốc cho nàng
- Chương 42: Tam Điến Tử (10) – Tế đàn anh nhi
- Chương 43: Tam Điến Tử (11) – Sự thật tàn nhẫn
- Chương 44: Tam Điến Tử (12) – Mười Hai Án, Định Ly Thôn
- Chương 45: Tam Điến Tử (hoàn) – Ác mộng trên đường về
- Chương 46: Tứ Viên Trúc (1) – Luận Công Hành Thưởng
- Chương 47: Tứ Viên Trúc (2) – Phó Thị Đồng Tộc
- Chương 48: Tứ Viên Trúc (3) – Gặp Gỡ Ở Phủ Phó
- Chương 49: Tứ Viên Trúc (4) – Chó Cùng Rứt Giậu
- Chương 50: Tứ Viên Trúc (5) – Chẳng phải kẻ qua đường
- Chương 51: Tứ Viên Trúc (6) – Kẻ bám theo
- Chương 52: Tứ Viên Trúc (7) – Thích Tầm, quay lại
- Chương 53: Tứ Viên Trúc (8) – Lấy nghĩa muội mà đãi
- Chương 54: Tứ Viên Trúc (9) – Nghi ngờ khởi sinh
- Chương 55: Tứ Viên Trúc (10) – Đến chùa Ca Diếp
- Chương 56: Tứ Viên Trúc – Tâm linh tương thông
- Chương 57: Tứ Viên Trúc (12) – Tội nghiệp vô cùng
- Chương 58: Tứ viên trúc (13) – Tự rước đa tình?
- Chương 59: Tứ viên trúc (14) – Dẫn rắn ra khỏi hang
- Chương 60: Tứ viên trúc (15) – Chân tướng sắp lộ
- Chương 61: Tứ viên trúc (16) – Tiến triển lớn
- Chương 62: Tứ viên trúc (17) – Nhân chứng then chốt
- Chương 63: Tứ viên trúc (18) – Đối chất chân hung
- Chương 64: Tứ viên trúc (19) – Kẻ ác thú nhận
- Chương 65: Tứ viên trúc (20) – Kẻ bị thương bất ngờ
- Chương 66: Tứ viên trúc (hoàn) – Kết án
- Chương 67: Ngũ Trùng Oán (01) – Giả Sơn Nữ Thi
- Chương 68: Ngũ Trùng Oán (02) – Đã Không Còn Vẹn Toàn
- Chương 69: Ngũ Trùng Oán (03) – Bổ Dược Quỷ Dị
- Chương 70: Ngũ Trùng Oán (04) – Dựa Vào Ai?
- Chương 71: Ngũ Trùng Oán (05) – Chú Phù Đòi Mạng
- Chương 72: Ngũ Trùng Oán (06) – Đại Sự Bất Diệu
- Chương 73: Ngũ Trùng Oán (7) – Ý Đồ Nhiễm Chỉ
- Chương 74: Ngũ Trùng Oán (08) – Đừng sợ——
- Chương 75: Ngũ Trùng Oán (09) – Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 76: Ngũ Trùng Oán (10) – Manh mối then chốt
- Chương 77: Ngũ Trùng Oán (11) – Cố nhân trùng phùng
- Chương 78: Ngũ Trùng Oán (12) – Chấp mê bất ngộ
- Chương 79: Ngũ Trùng Oán (13) – Hòa Ly Với Nàng
- Chương 80: Ngũ Trùng Oán (14) – Hai Gương Mặt
- Chương 81: Ngũ Trọng Oán (hoàn) – Bị Nhốt Trong Rương
- Chương 82: Lục yêu lệnh (1) – Phân thây, nấu xác
- Chương 83: Lục yêu lệnh (2) – Thi thể thiếu niên
- Chương 84: Lục Yêu lệnh (3) – Tìm thi, ghép xác
- Chương 85: Lục Yêu lệnh (4) – Trường Phúc hí lâu
- Chương 86: Lục Yêu lệnh (5) – Vừa hay chạm trán
- Chương 87: Lục Yêu lệnh (6) – Quái sự quỷ dị
- Chương 88: Lục Yêu Lệnh (7) – Hỏa hoạn thụ thương
- Chương 89: Lục Yêu lệnh (8) – Mục đích của hung thủ
- Chương 90: Lục Yêu Lệnh (09) – Mấu Chốt Ghen Tuông
- Chương 91: Lục Yêu Lệnh (10) – Ác mộng của hắn
- Chương 92: Lục Yêu Lệnh (11) – Tiến triển trọng đại
- Chương 93: Lục Yêu Lệnh (12) – Dẫn rắn ra khỏi hang
- Chương 94: Lục Yêu Lệnh (13) – Sắp đặt trước đêm hành động
- Chương 95: Lục Yêu Lệnh (14) – Thọ yến huyền cơ
- Chương 96: Lục Yêu Lệnh (15) – Cướp giữ uy hiếp
- Chương 97: Lục Yêu Lệnh (16) – Hữu kinh vô hiểm
- Chương 98: Lục Yêu Lệnh (17) – Hẹn gặp mặt
- Chương 99: Lục Yêu Lệnh (Hoàn) – Chó sủa lộ tung tích
- Chương 100: Thất Tình Khổ (1) – Toàn Thành Hạ Độc
- Chương 101: Thất Tình Khổ (2) – Tham Ô Diêm Vụ
- Chương 102: Thất Tình Khổ (3) – Lần thứ tư hạ độc
- Chương 103: Thất Tình Khổ (4) – Sứ thần nhập kinh
- Chương 104: Thất Tình Khổ (5) – Sứ thần trúng độc
- Chương 105: Thất tình khổ (6) – Ta là Thích Thục
- Chương 106: Thất Tình Khổ (7) – Quyện Nhập Mộng
- Chương 107: Thất tình khổ (8) – Song phương chạy đến
- Chương 108: Thất Tình Khổ (9) — Lén xem án quyển
- Chương 109: Thất Tình Khổ (10) — Nhân tuyển liên hôn
- Chương 110: Thất Tình Khổ (11) – Quyết không đáp ứng
- Chương 111: Thất Tình Khổ (12) – Leo bám quyền quý
- Chương 112: Thất Tình Khổ (13) – Khiến người thương xót
- Chương 113: Thất tình khổ (14) – Khó bề quyết đoán
- Chương 114: Thất tình khổ (hoàn) – Sống được tự tại
- Chương 115: Bát phách man (1) – Không đến ước hẹn
- Chương 116: Bát phách man (2) – Xác nổi trong thủy khứ
- Chương 117: Bát phách man (3) – Một mảnh gỗ vụn
- Chương 118: Bát phách man (4) – Chờ người đưa tin
- Chương 119: Bát Phách Man (5) – Đường Huynh Cám Châu
- Chương 120: Bát phách man (6) – Nguy Cơ Tứ Phía
- Chương 121: Bát phách man (7) – Binh hành hiểm chiêu
- Chương 122: Bát Phách Man (8) – Lâm vào nguy cục
- Chương 123: Bát Phách Man (9) – Nguy cơ lộ mặt
- Chương 124: Bát Phách Man (10) – Biết rõ thân phận
- Chương 125: Bát Phách Man (11) – Thẳng thắn đối đãi
- Chương 126: Bát Phách Man (12) – Thân Phận Người Chết
- Chương 127: Bát Phách Man (13) – Huynh muội tranh chấp
- Chương 128: Bát Phách Man (14) – Ta đã nghĩ ra rồi
- Chương 129: Bát Phách Man (15) – Gặp qua hung thủ
- Chương 130: Bát Phách Man (16) – Nữ tử áo đỏ
- Chương 131: Bát Phách Man (17) – Tiêu thất trong mịt mờ
- Chương 132: Bát phách man (18) – Còn chưa hết giận sao
- Chương 133: Bát phách man (19) – Nguy cơ ẩn phục
- Chương 134: Bát phách man (20) – Tìm được tung tích
- Chương 135: Bát phách man (21) – Cần tính kế lâu dài
- Chương 136: Tám phách man (22) – Đã sớm hồi kinh
- Chương 137: Bát phách man (23) – Tựa cười tựa không
- Chương 138: Bát Phách Man (24) – Tỏ Bày Tâm Ý
- Chương 139: Bát Phách Man (Hoàn) – Hữu Kinh Vô Hiểm
- Chương 140: Cửu Khiên Cơ (1) – Không Phải Tai Nạn
- Chương 141: Cửu Khiên Cơ (2) – Từng Có Tranh Chấp
- Chương 142: Cửu Khiên Cơ (3) – Có thể giúp ngươi
- Chương 143: Cửu Khiên Cơ (04) – Tầng hai cổ quái
- Chương 144: Cửu Khiên Cơ (05) – Theo ta nhập cung?
- Chương 145: Cửu Khiên Cơ (06) – Đương diện kêu oan
- Chương 146: Cửu Khiên Cơ (07) – Ôm chân đòi kẹo
- Chương 147: Cửu Khiên Cơ (8) – Tư thế huynh trưởng
- Chương 148: Cửu Khiên Cơ (9) – Thái giám chết rồi
- Chương 149: Cửu Khiên Cơ (10) – Nghi ngờ hung thủ thật sự
- Chương 150: Cửu Khiên Cơ (11) – Manh mối xuất hiện
- Chương 151: Cửu Khiên Cơ (12) – Bi kịch trong biển lửa
- Chương 152: Cửu Khiên Cơ (13) – Thông gió báo tin
- Chương 153: Cửu Khiên Cơ (14) – Tung tích khả nghi của trà khách
- Chương 154: Cửu Khiên Cơ (15) – Phóng hỏa thiêu xác
- Chương 155: Cửu Khiên Cơ (16) – Động cơ khó lường
- Chương 156: Cửu Khiên Cơ (17) – Lấy oán báo ân
- Chương 157: Cửu Khiên Cơ (18) – Đòi một lời công đạo
- Chương 158: Cửu Khiên Cơ (19) – Vết thương thuở nhỏ
- Chương 159: Cửu Khiên Cơ (20) – Nội Gián Xuất Hiện
- Chương 160: Cửu Khiên Cơ (21) – Manh Mối Trong Cung
- Chương 161: Cửu Khiên Cơ (22) – Cục Diện Tồi Tệ Nhất
- Chương 162: Cửu Khiên Cơ (23) – Tiền trần cựu sự (thượng)
- Chương 163: Cửu Khiên Cơ (24) – Tiền trần cựu sự (hạ)
- Chương 164: Cửu Khiên Cơ (25) – Sinh tiền lạc thai
- Chương 165: Cửu Khiên Cơ (26) – Đêm về hứng chuyện
- Chương 166: Cửu Khiên Cơ (27) – Cơ hội đã đến
- Chương 167: Cửu Khiên Cơ (28) – Oan án sai lầm
- Chương 168: Cửu Khiên Cơ (29) – Chém đầu thị chúng
- Chương 169: Cửu Khiên Cơ (30) – Tình bằng hữu thuở thiếu niên
- Chương 170: Cửu Khiên Cơ (31) – Thì ra là ngươi
- Chương 171: Cửu Khiên Cơ (32) – Người tin Phật…
- Chương 172: Cửu Khiên Cơ (33) – Chín phần dây dưa, ba phần cự tuyệt không khai
- Chương 173: Cửu Khiên Cơ (34) – Chuẩn Bị Cứu Người
- Chương 174: Cửu Khiên Cơ (35) – Đến Thật Đúng Lúc
- Chương 175: Cửu Khiên Cơ (36) – Tên Ghi Trong Quyển Tập
- Chương 176: Cửu Khiên Cơ (37) – Hạ Lệnh Kết Án
- Chương 177: Cửu Khiên Cơ (38) – Phải Bỏ Mạng Sao?
- Chương 178: Cửu Khiên Cơ (39) – Ai Đang Giúp Đỡ?
- Chương 179: Cửu Khiên Cơ (hoàn) – Thọ yến cầu tử, thân phận chi mê
- Chương 180: Thập Phá Trận (1) – Sinh tử vô úy
- Chương 181: Thập Phá Trận (2) – Kẻ tù nơi thềm điện
- Chương 182: Thập Phá Trận (3) – Kinh khởi ba làn
- Chương 183: Thập Phá Trận (04) – Trong Lao Trung Độc
- Chương 184: Thập Phá Trận (05) – Giết Người Diệt Khẩu
- Chương 185: Thập Phá Trận (06) – Xuất Hiện Chuyển Cơ
- Chương 186: Thập Phá Trận (07) – Lấy Chết Tạ Tội
- Chương 187: Thập Phá Trận (08) – Trách Nhiệm Không Thể Tránh
- Chương 188: Thập Phá Trận (09) – Địa Cung Khai Quan
- Chương 189: Thập Phá Trận (10) – Manh mối quan trọng
- Chương 190: Thập Phá Trận (11) – Mẫu tử tình thâm
- Chương 191: Thập Phá Trận (12) – Trùng tra cựu án
- Chương 192: Thập Phá Trận (13) – Dao Hoa chi hành (1)
- Chương 193: Thập Phá Trận (14) – Dao Hoa chi hành (2)
- Chương 194: Thập Phá Trận (15) – Liên tiếp vong mệnh
- Chương 195: Thập Phá Trận (16) – Quật Phần Nghiệm Cốt, Chân Diện Mục
- Chương 196: Thập Phá Trận (17) – Thánh Ý Dĩ Quyết
- Chương 197: Thập Phá Trận (18) – Phương dược trị chứng cuồng loạn
- Chương 198: Thập Phá Trận (19) – Phò mã nhập ngục
- Chương 199: Thập Phá Trận (20) – Cơn Cuồng Tính Nổi Dậy
- Chương 200: Thập Phá Trận (21) – Nguyên hung nhận tội
- Chương 201: Thập Phá Trận (22) – Huynh trưởng
- Chương 202: Thập Phá Trận (23) – Tam nhật vấn trảm
- Chương 203: Thập Phá Trận (24) – Đại Thù Sắp Báo
- Chương 204: Thập Phá Trận (25) – Phản Chuyển Tại Hình Trường
- Chương 205: Thập Phá Trận (26) – Ai là hung thủ
- Chương 206: Thập Phá Trận (Chính văn kết thúc) – Đại Kết Cục
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tạ Nam Kha kể lại, mặt đầy uất giận:
“Khi chúng ta đến, Phương Trọng Kỳ còn chưa về Uy Viễn bá phủ. Uy Viễn bá thấy chúng ta lại tới, đã nổi giận. Đối chọi qua lại, đại nhân liền đem lời cung của Thu Sương ra. Uy Viễn bá nghe xong liền biến sắc.
Không bao lâu, Phương Trọng Kỳ trở về, thấy trận thế cũng chấn động, nhưng hắn cứng miệng không nhận, lại khuyên Uy Viễn bá tin mình. Đại nhân nói hôm nay thế nào cũng phải dẫn hắn về nha môn thẩm vấn. Uy Viễn bá không chịu.
Đang lúc giằng co, tiểu nha đầu ba tuổi chạy ra, khóc lóc đòi gặp cha. Lúc ấy, Đỗ Ngọc Vi liền nói, có thể để Phương Trọng Kỳ đi, nhưng xin cho tiểu nha đầu nửa canh giờ, để phụ thân cho uống thuốc. Đứa trẻ bệnh tật, nàng khẩn cầu tha thiết.
Đại nhân thấy đứa bé khóc thảm, cũng động lòng trắc ẩn, nghĩ rằng chúng ta nhiều người như vậy, Uy Viễn bá dám làm liều hay sao. Thế là liền gật đầu.”
Nói tới đây, Tạ Nam Kha nghiến răng:
“Phương Trọng Kỳ bế con về viện. Uy Viễn bá phu phụ cùng người nhà đều ở lại tiền sảnh, chúng ta đứng canh giữ. Nửa canh giờ trôi, hắn vẫn chưa ra. Đại nhân sinh nghi, lập tức xông tới —— nào ngờ người đã sớm chạy mất!”
Nói xong, hắn vừa thẹn vừa giận:
“Đại nhân hiện còn ở Uy Viễn bá phủ, tra hỏi tung tích. Đồng thời đã phái người đến Nha môn Kinh Kỳ, định toàn thành truy nã. Nhưng biết ngài còn chờ tin, nên bảo thuộc hạ lập tức hồi bẩm. Việc này là chúng ta thất trách, đại nhân nói, chờ bắt được Phương Trọng Kỳ sẽ đích thân đến nhận tội.”
Phó Quyết vốn không ngờ, bắt một văn sinh nho nhã lại sơ hở đến vậy. Nhưng giờ chẳng phải lúc luận tội:
“Tống thiếu khanh hiện ở Uy Viễn bá phủ?”
Tạ Nam Kha gật đầu:
“Đỗ Ngọc Vi tất nhiên biết tung tích, nhưng chết cũng không chịu khai. Đại nhân lưu lại, ép hỏi cả nhũ mẫu, tỳ nữ, nhưng toàn là nữ quyến, chẳng dễ gì mở miệng.”
Phó Quyết dứt khoát:
“Bản vương cũng đến phủ.”
Lâm Vi ứng tiếng, lập tức dìu hắn lên xe ngựa. Tạ Nam Kha giục ngựa hộ tống, cùng thẳng tới Uy Viễn bá phủ.
Phương Trọng Kỳ đã bỏ trốn, hung thủ gần như không còn nghi ngờ. Giờ thành môn đã khép, hắn thân phận bất tiện, tất khó ra ngoại thành. Đêm nay, chỉ có thể truy lùng trong kinh.
Xe đến Uy Viễn bá phủ, trước cổng đã có quan sai Đại Lý Tự canh giữ, cả phủ đèn lửa sáng rực, yên lặng như tờ, khí thế uy nghiêm. Nghe tin Phó Quyết giá lâm, quan sai lập tức vào bẩm, chẳng bao lâu, Tống Hoài Cẩn mặt đầy mệt mỏi ra nghênh tiếp.
“Vương gia, hạ quan thất trách, để Phương Trọng Kỳ trốn mất!”
Phó Quyết chỉ nhạt giọng:
“Bản vương đã rõ. Tra được gì rồi?”
Tống Hoài Cẩn lắc đầu thở dài:
“Nàng nhất định không nói. Đỗ Ngọc Vi cứng lòng bảo vệ chồng, không biết nghĩ gì. Giờ cũng không tiện dụng hình. Đành dò từ gia nhân. Huống hồ Phương Trọng Kỳ trốn gấp, hẳn phải có chỗ nương thân. Phần nhiều là sản nghiệp thuộc hồi môn Đỗ Ngọc Vi. Lúc này, chúng ta đang tra xét từng món.”
“Người Nha môn Kinh Kỳ đã tới chưa?”
“Lý Liêm mới đến, đã điều nhân thủ phong tỏa cửa thành, sợ hắn vượt biên. Lại lục soát các cửa hiệu thuộc hồi môn Đỗ Ngọc Vi, mong tìm manh mối.”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã đến tiền viện. Uy Viễn bá Đỗ Tu Hoài cùng phu nhân Đái thị ngồi đó, mặt mày rầu rĩ. Đỗ Ngọc La cũng có mặt, tỳ bộc trong viện đều lặng lẽ cúi đầu, ngoài cửa đao sáng rợp trời.
Thấy Phó Quyết tiến vào, khí thế càng khiến người trong phủ rúng động. Đỗ Tu Hoài gắng gượng tinh thần, vội bước ra đón, vừa hành lễ vừa than thở:
“Vương gia! Chẳng lẽ thật sự là Trọng Kỳ gây ra mạng án? Chuyện này… chuyện này sao có thể? Há chẳng phải hiểu lầm sao? Nhân phẩm nó, chúng ta đều biết, tuyệt chẳng phải hạng giết người!”
Phó Quyết lạnh nhạt nhìn ông ta:
“Nếu trong sạch, sao phải bỏ trốn?”
Một câu hỏi, khiến Đỗ Tu Hoài cứng lưỡi. Ông ta lại lắp bắp:
“Giả như… ta nói giả như thôi… thật sự là nó, thì cũng chỉ trách chúng ta nhìn lầm, ai ngờ sự việc đi đến hôm nay.”
Phó Quyết giọng sắc lạnh:
“Vốn dĩ chẳng liên can. Nhưng nay, đại tiểu thư trong phủ dung túng hắn trốn chạy, tức là đồng phạm. Thay vì phân trần cùng bản vương, chi bằng hỏi thử đại tiểu thư, xem hắn trốn đi đâu.”
Đỗ Tu Hoài sững sờ, đành quay lại hô lớn:
“Đem Đồng nhi giao cho nhũ mẫu, gọi đại tiểu thư tới đây!”
…
…
Trong khi đó, Thích Tầm đã về nhà. Vừa tắm gội thay áo, bỗng nghe tiếng vó ngựa ầm ĩ ngoài phố. Nàng chau mày, An Ninh phường vốn yên tĩnh, đêm hôm ai lại phi ngựa loạn xạ, nghe chừng chẳng phải một hai người.
Nàng sinh nghi, khoác áo choàng ra xem. Mở cửa, chỉ thấy đoàn người đã lướt xa. Song động tĩnh ấy khiến láng giềng náo loạn, ai nấy mở cửa ngó ra.
Thấy Thích Tầm ló mặt, thẩm thẩm hàng xóm hỏi:
“Cô nương, chẳng phải làm việc trong nha môn sao? Ồn ào thế này là chuyện gì?”
Thích Tầm cũng ngơ ngác:
“Ta cũng chẳng rõ.”
Lão bá đối diện tiếp lời:
“Nghe bảo là quan Kinh Kỳ truy bắt người. Nói đâu một viên quan Lễ bộ, giết người xong bỏ trốn. Hình như lại là con rể một phủ bá. Đại Lý Tự với Kinh Kỳ đều vì chuyện ấy mà rối tung cả lên.”
Một phụ nhân hoảng hốt kêu:
“Trời đất! Quan lại giết người rồi chạy? Vậy tối nay phải khóa chặt cửa nẻo mới được.”
Tiếng vó ngựa vừa tan, Thích Tầm lòng càng rối bời: Quan Lễ bộ, nữ tế của bá phủ – chẳng phải chính là Phương Trọng Kỳ sao? Đại Lý Tự hôm nay dốc toàn lực, sao hắn còn có thể thoát?
Ý niệm xoay nhanh, nàng lập tức thay y phục gọn nhẹ, xoa thuốc lên cổ chân, rồi dắt ngựa ra cửa. Sau thoáng ngập ngừng, nàng không quay về nha môn, mà trực chỉ Uy Viễn bá phủ.
Ngoài cổng phủ, đèn lửa sáng choang, quan sai Đại Lý Tự giữ chặt, lại có cỗ xe quen thuộc – chính là xe Lâm Giang vương phủ. Thích Tầm vội xuống ngựa, hỏi đồng liêu giữ cửa:
“Thế nào, Phương Trọng Kỳ thật trốn rồi?”
Đồng liêu kể sơ qua tình hình, nói Tống Hoài Cẩn cùng Phó Quyết đều đang ở trong. Thích Tầm vội bước nhanh vào.
Trong tiền viện, mọi người đang chờ. Chu Úy thoáng thấy nàng liền kêu lên:
“Ngươi sao lại tới? Giữa đêm thế này.”
Chúng nhân đều ngoảnh lại. Thích Tầm hành lễ với Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn. Tống Hoài Cẩn cũng lấy làm lạ:
“Ngươi làm gì chạy tới đây?”
“Thuộc hạ vốn định nghỉ, thấy ngoài phố có quan sai, nghe tin Phương Trọng Kỳ đào thoát, liền qua xem.”
Tống Hoài Cẩn gật đầu:
“Cũng tốt. Ngươi đến, có thể khuyên Đỗ Ngọc Vi. Cùng là nữ nhi, biết đâu nàng nghe lọt tai. Đại tiểu thư phủ này quả thật mê muội, đến lúc này vẫn che chở cho hắn!”
Thích Tầm nghe, lòng than thở. Đúng lúc ấy, Phó Quyết nhìn nàng, giọng trầm:
“Về nhà đã nghỉ được chút nào chưa? Giờ đến đây, e đêm nay khó chợp mắt.”
Thích Tầm thản nhiên đáp:
“Có chợp mắt một khắc, không sao.”
Phó Quyết vốn đoán nàng sẽ tránh né, chẳng ngờ nàng liều lĩnh nói dối trước mặt. Sắc mắt hắn chợt trầm xuống, song chẳng ai để ý. Đúng lúc đó, quản sự dẫn Đỗ Ngọc Vi tới.
Nàng mắt đỏ mặt trắng, ủ rũ như kẻ chịu tội, cúi đầu chẳng nhìn ai. Đỗ Tu Hoài thấy thế, tức đến run người:
“Ngọc Vi! Nói thật đi, Phương Trọng Kỳ có phải giết người không? Hắn có gian tình với nha đầu nhà họ Dư không? Ngươi thả hắn đi đâu rồi?!”
Đỗ Ngọc Vi lặng lẽ rơi lệ, chẳng mở miệng. Đỗ Tu Hoài tức tối, suýt giơ tay đánh. Bị quản sự giữ lại, ông quát:
“Xem kìa! Phủ bá chúng ta bao giờ chịu cảnh này? Ngươi còn muốn liên lụy cả nhà sao? Ngươi biết gì sao chẳng nói?”
Đỗ Ngọc Vi bị quát, lùi từng bước, rồi trượt chân ngã ngồi. Nàng ngẩng khuôn mặt tái nhợt, khóc nói:
“Phụ thân từ nhỏ dạy nữ nhi phải xuất giá tòng phu. Con một mực làm vậy. Trọng Kỳ là phụ thân của Đồng nhi, là phu quân con. Dẫu thiên hạ ruồng bỏ chàng, con cũng không bán đứng chàng. Con làm thế… sai sao?”
Đỗ Tu Hoài giận đến hoa mắt, chỉ hận không thể đoạn tuyệt.
“Ngu muội! Khi xưa có thể tòng phu. Nhưng nay hắn giết người, ngươi còn muốn rước họa về phủ? Ngươi thành đồng phạm, cả Uy Viễn bá phủ cũng chẳng thoát! Ngươi muốn vì hắn mà khiến nhà ta mất hết thanh danh sao?!”
Đỗ Ngọc Vi khóc nức nở:
“Nhưng… nhưng con biết làm gì? Con không thể để Đồng nhi mất cha. Trọng Kỳ… chàng bị ép thôi, chàng vốn chẳng phải kẻ độc ác, ắt có hiểu lầm!”
Nói tới đây, nàng ngẩng lên nhìn Tống Hoài Cẩn, nghẹn ngào:
“Đại nhân, chắc chắn các ngài còn chỗ chưa điều tra rõ. Xin tra thêm đi. Trọng Kỳ không phải loại người ấy!”
Tống Hoài Cẩn nghe, bất giác rùng mình:
“Đỗ tiểu thư, cô có biết hắn là hạng người thế nào không? Hắn phản bội cô, cô có rõ không?”
Ngọc Vi nghe, đáy mắt thoáng qua nỗi đau, rõ ràng nàng biết, nhưng vẫn nói:
“Chàng là nam nhân. Nam nhân thiên hạ, mấy ai không tam thê tứ thiếp? Chỉ vì ta, chàng không nạp thiếp, ta đã mãn nguyện. Dẫu đôi khi lòng sinh tạp niệm, miễn chàng vẫn coi ta là thê, ta không nên quá để bụng. So với bao kẻ khác, chàng đã tốt lắm rồi, chẳng phải sao?”
Nàng như muốn tìm thêm cớ, thậm chí chất vấn:
“Các ngài cũng là nam nhân. Các ngài dám chắc cả đời không động lòng tơ tưởng sao? Các ngài nếu quyền cao chức trọng, ai mà không nạp thiếp?”
Nàng vừa khóc vừa nói:
“Ngay cả phụ thân ta cũng có đến hai phòng thiếp, nhưng Trọng Kỳ lại chẳng có một ai, đó là vì chàng yêu ta. Trong lòng chàng chỉ có mình ta, ta tuyệt đối không thể phản bội chàng.”
Càng nói, giọng nàng càng thêm kiên định, như kẻ trúng ma chướng.
Một bên ngay cả Đỗ Ngọc La cũng không thể nghe nổi, nàng òa khóc chạy đến cạnh Đỗ Ngọc Vi:
“Tỷ tỷ, đừng bênh vực cho hắn nữa, hắn nào có tốt đẹp như tỷ nghĩ. Vì hắn mà tỷ mất đi hài tử, thân thể cũng bị tổn hại. Đến nay, chẳng lẽ còn muốn vì hắn mà bước vào đại lao sao? Nếu hắn thực sự chạy thoát, tỷ chính là kẻ dung túng hung thủ, nha môn ắt không dung thứ cho tỷ.”
Đỗ Ngọc Vi cắn chặt môi, chợt cất giọng thê lương:
“Ngọc La, đã quá muộn rồi. Khi xưa ta cũng từng do dự, nhưng… nhưng đến lúc ấy ta mới hiểu, nữ nhân một khi đã xuất giá thì chẳng còn nhà để về. Nơi nào có phu quân, nơi đó mới là nhà. Phụ thân, mẫu thân có thể không nhận ta, nhưng Trọng Kỳ sẽ không bỏ rơi ta. Đã là như thế, ta cũng sẽ không vứt bỏ chàng.”
Lời của nàng khiến mọi người khó hiểu. Phó Quyết liền nghiêm giọng hỏi:
“Đại tiểu thư, ý tứ này là sao?”
Đỗ Ngọc Vi chỉ khóc mà không đáp. Thấy tình thế, Đỗ Ngọc La liền liều mình nói ra:
“Tỷ tỷ ta… tỷ ấy sớm đã biết tỷ phu ở bên ngoài có người khác. Vì chuyện ấy mà ngay trong tháng Giêng đã sảy thai. Khi ấy tỷ ấy thân thể suy nhược, thương tâm cực độ, từng muốn cùng Phương Trọng Kỳ hòa ly, nhưng hắn không chịu. Tỷ ấy bèn trở về cầu xin phụ thân nghĩ cách ép hắn, nếu thực sự không thể hòa ly, thì lui một bước cầu xin một tờ hưu thư để rời khỏi hắn. Nhưng… phụ thân không đồng ý.”
Đỗ Ngọc La có phần oán trách mà nhìn Đỗ Tu Hoài:
“Phụ thân nói, bất kể là hòa ly hay bị hưu, đều là sỉ nhục, khiến cả Đỗ gia bị chê cười. Sau đó liền gọi tỷ phu đến phủ trách phạt một trận, nhưng tỷ phu dứt khoát không chịu chia lìa với tỷ tỷ. Vì thế tỷ tỷ mới bị khuyên nhủ, lại thêm những lời của phụ thân khiến tỷ tỷ đau lòng, ngược lại còn cho rằng Phương Trọng Kỳ mới là người sẽ không bỏ rơi mình.”
Nghe vậy, Đỗ Tu Hoài tức giận quát:
“Năm đó chính nàng một mực muốn lấy Phương Trọng Kỳ, đều do nàng tự lựa chọn. Vì thế mà Đỗ gia ta đã chịu bao lời dị nghị. Chẳng lẽ chỉ vì Phương Trọng Kỳ ở bên ngoài lòng dạ không yên, liền muốn nàng thành kẻ bị bỏ rơi sao? Khi ấy chính nàng náo loạn đòi gả, đến nay lại khiến người khinh chê. Quả thực là ta uổng công nuôi nàng khôn lớn!”
Đỗ Ngọc La không dám cãi lại, chỉ ôm lấy Đỗ Ngọc Vi khuyên nhủ:
“Tỷ tỷ, đừng mãi nhớ về cái tốt của hắn. Nếu hắn trong lòng thật chỉ có một mình tỷ, sao lại đến nông nỗi hôm nay?”
Đỗ Ngọc Vi nước mắt đầy mặt, vẫn lắc đầu:
“Chàng đã hối cải rồi. Chỉ là một lúc không khống chế được bản thân. Những tháng qua chàng luôn nhận lỗi, ta sớm đã tha thứ cho chàng. Chàng là phụ thân của Đồng nhi. Trước kia chàng không có chỗ nào không tốt, ai ai cũng hâm mộ ta có một phu quân như thế. Nay, cho dù chỉ vì Đồng nhi… ta cũng không thể phản bội chàng…”
Sự mê muội của Đỗ Ngọc Vi khiến Tống Hoài Cẩn phiền muộn. Lúc ấy, Vương Túc từ ngoài viện bước nhanh vào. Hắn vốn ở lại Phương phủ để khám xét dược phòng. Đi tới gần Tống Hoài Cẩn, hắn thì thầm vài câu, nghe xong Tống Hoài Cẩn lại càng giận dữ.
Ngay sau đó, Tống Hoài Cẩn lệnh cho nha dịch giải tán toàn bộ người hầu trong phủ, chỉ giữ lại bốn người trong nhà họ Đỗ ở trong viện. Rồi hắn mới mở miệng:
“Đỗ đại tiểu thư, lúc trước cô biết hắn có người ngoài, nhưng có biết đó chính là Dư Nguyệt Phù không?”
Đỗ Ngọc La thay tỷ tỷ đáp:
“Không biết. Sau khi Phương Trọng Kỳ bị lộ, chỉ nói rằng ở hẻm Liễu Nhi có nuôi một ả kỹ nữ non nớt, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ vì xã giao. Tỷ tỷ thấy khó chấp nhận, nhưng sau khi phụ thân không cho hòa ly, cũng không cho hưu thê, tỷ tỷ đành nhẫn nhịn. Phương Trọng Kỳ lại nói hắn đã đoạn tuyệt với ả kỹ nữ kia. Tỷ tỷ nghĩ kỹ nữ vốn thấp hèn, nếu nàng so đo thì ngược lại mất giá trị bản thân, nên thôi.”
Nói rồi, Đỗ Ngọc La thương xót nhìn tỷ tỷ:
“Là hôm trước các ngươi đến phủ hỏi chuyện ấy, tỷ tỷ mới có chút bàng hoàng…”
Tống Hoài Cẩn liền nói:
“Thế còn bây giờ, cô không giận sao? Nay cô biết đó là Dư Nguyệt Phù, không phải kỹ nữ thấp hèn kia. Hơn nữa, Dư Nguyệt Phù từng có thai, hắn còn phối dược cho nàng ta phá bỏ. Một kẻ hành vi như thế, có còn là Phương Trọng Kỳ mà cô tưởng tượng?”
Đỗ Ngọc Vi ngẩng đôi mắt đẫm lệ:
“Hắn để Dư Nguyệt Phù phá thai, chẳng phải vì trong lòng hắn chỉ có ta sao? Dư Nguyệt Phù rõ biết chàng là phu quân ta, còn dụ dỗ chàng, nàng ta có thể tốt đẹp đến đâu? Bất kể là Dư Nguyệt Phù hay kỹ nữ, đối với ta thì có gì khác biệt? Kẻ thân cận Dư Nguyệt Phù đâu chỉ có mình chàng, có lẽ… có lẽ cái chết của Dư Nguyệt Phù chưa hẳn đơn giản.”
Tống Hoài Cẩn thực sự kinh ngạc:
“Cô đã quyết tâm như thế rồi. Hôm nay hắn đào thoát, chẳng lẽ cũng không nói thật với cô?”
Sắc mặt Đỗ Ngọc Vi trở nên quái dị, như kẻ rõ ràng biết đó là mộng ảo vẫn cam tâm đắm chìm:
“Hắn nói tất cả đều là bất đắc dĩ, rằng cả đời này chỉ yêu một mình ta.”
Tống Hoài Cẩn không biết phải khuyên thế nào, đành nhìn sang Thích Tầm. Nhận được ý tứ, nàng bước lên dìu Đỗ Ngọc Vi, rồi quay sang Đỗ Ngọc La:
“Không thể cứ khóc mãi thế này, trước hết đưa tỷ tỷ con về nghỉ ngơi.”
Nàng lại nhìn Tống Hoài Cẩn, hắn liền bực bội phất tay.
Thích Tầm cùng Đỗ Ngọc La đỡ Đỗ Ngọc Vi quay người đi, hai nha dịch Đại Lý Tự theo sau, đến tận phòng khuê các của Đỗ Ngọc Vi thì đứng ngoài cửa canh giữ, phòng ngừa biến cố.
Sau khi dìu nàng ngồi yên, Đỗ Ngọc La liền cảm tạ Thích Tầm:
“Đa tạ cô, Thích cô nương.”
Thích Tầm khẽ lắc đầu. Trông thấy Đỗ Ngọc Vi nước mắt giàn giụa, thần trí hoảng hốt, lại vì ngã xuống đất mà tay vấy bùn đất, nàng bèn đến lau sạch. Động tác dịu dàng ấy khiến Đỗ Ngọc Vi bừng tỉnh, nhìn nàng mà gượng cười thê lương.
Đỗ Ngọc La rót trà cho cả hai, không nhịn được liếc nhìn về nội thất. Lúc ấy, vú nuôi nhẹ chân đi ra:
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, tiểu tiểu thư đã ngủ rồi.”
Đỗ Ngọc La liền nói:
“Vào trông chừng cho kỹ.”
Vú nuôi trở vào. Đỗ Ngọc La thở dài:
“Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn có Đồng nhi, sao lại nghĩ quẩn đến vậy?”
Đỗ Ngọc Vi chỉ nhìn Thích Tầm, hỏi nàng:
“Khiến cô nương chê cười rồi. Có phải cô nương thấy ta ngu muội lắm không?”
Thích Tầm thực sự thấy nàng quá cố chấp, nhưng thấy nàng khóc lóc thê lương, chỉ đành uyển chuyển đáp:
“Quả thật ta không hiểu vì sao cô nương cứ một mực như vậy.”
Đỗ Ngọc Vi khẽ lắc đầu, trong mắt lại dâng lệ:
“Ta biết các người nhất định đang chê cười ta, nhưng ta chẳng thể quên được những ngày xưa ta và chàng từng tốt đẹp biết bao. Nếu các người cũng từng tuổi trẻ quen biết rồi yêu thương ai đó, ắt sẽ hiểu được lòng ta. Đã từng thích đến sâu nặng như thế, sao có thể thực sự hận chàng, thực sự vứt bỏ hắn? Dù thiên hạ đều nhổ nước bọt vào chàng, ta cũng chẳng đành lòng.”
Nói rồi nàng cúi đầu, Đỗ Ngọc La tức giận đến nghiến răng:
“Nhưng tỷ tỷ, hắn đã làm chuyện có lỗi với tỷ! Nếu hắn thật lòng thích Dư Nguyệt Phù, thà cùng tỷ hòa ly để được ở bên nàng ta, ta còn coi hắn có chút khí tiết. Thế nhưng hắn vừa phụ bạc tỷ, lại hại cả Dư Nguyệt Phù. Đó là kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác! Ngày cầu hôn tỷ, hắn từng thề non hẹn biển, cuối cùng lại chẳng giữ lời. Tỷ chẳng phải ghét nhất kẻ thất tín bội nghĩa ư?”
Đỗ Ngọc Vi dường như nghe không vào, vẫn cúi đầu. Thích Tầm vốn cũng muốn khuyên, nhưng nàng là người ngoài, lời nên nói đều do Tống Hoài Cẩn và Đỗ Ngọc La đã nói hết, nàng chẳng biết mở lời thế nào. Bèn thở dài:
“Tiểu tiểu thư nay còn nhỏ, chỉ sợ chưa hiểu hôm nay là chuyện gì. Nhưng rồi có một ngày, cô bé sẽ lớn, sẽ biết rõ cha ruột mình là hạng người nào. Cô nương đã từng nghĩ cho hài tử chưa?”
Đỗ Ngọc Vi cúi đầu đáp khẽ:
“Chính vì nghĩ đến nó, ta mới…”
Đỗ Ngọc La không nhịn được cắt ngang:
“Tỷ tỷ sai rồi, tỷ kỳ thực chỉ nghĩ cho bản thân mình! Nếu thật sự vì Đồng nhi, giờ khắc này tỷ phải cùng Phương Trọng Kỳ dứt khoát một dao cắt đứt, phân rạch ròi. Năm xưa phụ thân không đồng ý, nhưng giờ người cũng sẽ chẳng cản nữa.”
Đỗ Ngọc Vi lắc đầu:
“Đừng khuyên ta nữa, ta sẽ không nói. Đợi Đồng nhi lớn lên, con bé tự khắc sẽ hiểu.”
Nói rồi nàng đưa tay ôm trán, làm ra vẻ đau đầu, hiển nhiên chẳng muốn nghe thêm. Đỗ Ngọc La đành bất lực, Thích Tầm cũng bó tay, chỉ có thể nhắc nhở:
“Cô nương đã quyết, vậy hãy chuẩn bị cho kỹ. Quan nha xử án, chẳng phải trò đùa, việc này tất sẽ không dễ dàng kết thúc.”
Đỗ Ngọc Vi không đáp, chỉ đứng lên đi thẳng vào nội thất. Đỗ Ngọc La tức đến giậm chân, thật chẳng ngờ tỷ tỷ lại cố chấp đến thế. Thích Tầm bèn hỏi nàng:
“Ngọc La cô nương có đoán được Phương Trọng Kỳ trốn ở đâu không?”
Đỗ Ngọc La lắc đầu:
“Ta không biết. Tối đó chỉ có tỷ tỷ và Phương Trọng Kỳ cùng nhau về, ta cũng không rõ họ đã bàn bạc gì. Nhất định hắn giấu ở ch* k*n đáo nào đó, ta đoán không ra.”
Hai người còn đang nói, thì vú nuôi từ trong nội thất bước ra:
“Đại tiểu thư nói muốn ở bên tiểu tiểu thư mà ngủ một lát.”
Đỗ Ngọc La gật đầu. Khi vú nuôi toan lui xuống, nàng bỗng sực nhớ, vội kéo bà ta ra cửa, đợi Thích Tầm theo kịp liền nói:
“Khi ấy vú cũng có mặt, lo dỗ Đồng nhi ngủ.”
Nói đoạn, nàng liền gặng hỏi:
“Tối đó tỷ tỷ ta và Phương Trọng Kỳ đã bàn gì? Vú có biết hắn trốn đi đâu không?”
Sắc mặt vú nuôi thoáng biến, ánh mắt né tránh:
“Nhị tiểu thư đừng hỏi, nô tỳ thực sự không biết gì cả.”
Đỗ Ngọc La chau mày quát khẽ:
“Ngươi có biết ngươi đang hại tỷ tỷ ta không? Tỷ ấy đến nước này, các ngươi thân tín cũng có phần trách nhiệm. Cho các ngươi theo tỷ tỷ về nhà chồng, là để ở giờ phút then chốt khuyên nhủ, bảo vệ tỷ ấy. Thế mà các ngươi đã làm gì? Nay tỷ tỷ ta một lòng vì Phương Trọng Kỳ, chẳng lẽ các ngươi không thấy bất công thay nàng sao?”
Vú nuôi đỏ mắt, hiển nhiên cũng biết tiểu thư chịu nhiều uất ức. Nhưng nhìn vào nội thất một cái, bà ta chỉ thở dài:
“Đại tiểu thư có chủ trương riêng, bọn nô tỳ dù khuyên, nàng không nghe thì còn biết làm thế nào?”
Đỗ Ngọc La lập tức nghiêm giọng:
“Nhưng nay Phương Trọng Kỳ đã là hung thủ giết người, kẻ như vậy không đáng để ai bênh vực! Tỷ tỷ chưa tỉnh ngộ, các ngươi còn hiểu rõ lẽ phải, chẳng lẽ muốn thấy tỷ ấy cũng vào ngục? Ngươi nhất định biết hắn trốn đâu đúng không? Ngoài kia lưới trời dày đặc, khắp nơi đều đang lùng bắt hắn. Những cửa hàng hồi môn của mẫu thân và ta thì chỉ mấy chỗ, hắn quyết không dám đến. Mau nói, hắn ở đâu?”
Bị bức hỏi đến khóc, vú nuôi vẫn cắn chặt môi, chẳng dám tiết lộ. Đỗ Ngọc La cũng gấp đến rơi lệ, vừa khóc vừa kêu:
“Ngươi không oán hận Phương Trọng Kỳ sao? Cái đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa ấy, chính hắn hại tỷ tỷ, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn thoát thân?”
Lời ấy khiến vú nuôi nước mắt ròng ròng. Bà ta len lén liếc vào nội thất, rồi khẽ giọng:
“Ở hẻm Vương gia phía nam thành, tiểu thư từng mua nhà cho hai lão bộc dưỡng lão, hiện vẫn bỏ trống. Cô gia trốn ở đó. Nhưng cụ thể là căn nào thì nô tỳ không rõ. Nghe cô gia nói, sáng mai hắn sẽ rời thành—”
Mắt Đỗ Ngọc La và Thích Tầm cùng sáng lên. Thích Tầm lập tức nói:
“Biết chỗ là được, ta lập tức bẩm báo đại nhân.”
Nén cơn đau ở mắt cá, nàng chạy nhanh về tiền viện, gặp Tống Hoài Cẩn thì bẩm:
“Đại nhân, đã hỏi ra được rồi. Ở một căn nhà trong hẻm Vương gia phía nam thành, là nơi đại tiểu thư mua cho hai lão bộc. Nhà ấy hiện bỏ trống. Tuy chưa rõ cụ thể căn nào, nhưng nếu lùng ngay trong đêm chắc chắn tìm ra. Hơn nữa, Phương Trọng Kỳ nói sáng mai sẽ rời thành.”
Nghe vậy, thần sắc uể oải của Tống Hoài Cẩn bừng tỉnh, hắn gằn giọng:
“Dựa vào hắn mà cũng mơ thoát thành?! Ta lập tức dẫn người đến hẻm Vương gia!”
Nói rồi hắn nắm chặt chuôi đao, chọn mấy tên nha dịch, rất nhanh đã suất lĩnh rời phủ. Lúc này đã sang canh hai, trời đêm đen kịt, chẳng trăng chẳng sao. Thích Tầm đứng nguyên tại chỗ, tiễn mắt nhìn bọn họ đi, chỉ mong chuyến này không vô ích.
Ngay khi Tống Hoài Cẩn vừa đi, Sở Khiên đã tới Uy Viễn bá phủ. Gặp Phó Quyết, y bẩm:
“Vương gia, tuy phí chút công sức, nhưng quả thật đã tra ra. Phương Trọng Kỳ quả có một thư trai ở hẻm Triệu gia. Người của chúng ta phá cửa vào, phát hiện trong đó tuy nhỏ nhưng đủ mọi thứ, chắc chắn có không ít chứng vật. Tạm thời chúng ta chưa động tới.”
Phó Quyết thản nhiên nói:
“Đã thế, liền đến hẻm Triệu gia xem một chuyến.”
Rồi hắn nhìn sang Thích Tầm:
“Ngươi cũng đi.”
Thích Tầm nghĩ ở lại cũng vô ích, liền gật đầu. Nhưng trông thấy bóng lưng Phó Quyết ngồi trên xe lăn, nàng lại bất chợt thấy hôm nay hắn nghiêm nghị khác thường.
Trong lòng thoáng bất an, vừa bước qua cổng phủ, liền thấy Phó Quyết đã ngồi vào xe ngựa. Lâm Vi đứng trước, cười híp mắt:
“Thích ngỗ tác chân có thương tích, Vương gia lệnh cô ngồi trên xe nghỉ ngơi.”
Nói rồi hắn vén rèm xe. Nhìn vào bóng tối đen ngòm trong khoang, tim Thích Tầm bỗng nhói một cái.