- Trang chủ
- Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
- Chương 72: Ngũ Trùng Oán (06) – Đại Sự Bất Diệu
Chương 72: Ngũ Trùng Oán (06) – Đại Sự Bất Diệu
Truyện: Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Tác giả: Bạc Nguyệt Tê Yên
- Chương 1: Nhất Giang Phong (1): Phân thi
- Chương 2: Nhất Giang Phong (2): Chết cóng
- Chương 3: Nhất Giang Phong (3): Quan Âm
- Chương 4: Nhất Giang Phong (4): Phóng Hỏa
- Chương 5: Nhất Giang Phong (5): Tử Nhân
- Chương 6: Nhất Giang Phong (6): Chỉ chứng
- Chương 7: Nhất Giang Phong (7): Trảm đao
- Chương 8: Nhất Giang Phong (8): Tỷ đệ
- Chương 9: Nhất Giang Phong (09): Nghiệm cốt
- Chương 10: Nhất Giang Phong (10): Phá giải
- Chương 11: Nhất Giang Phong (11): Thân thế
- Chương 12: Nhất Giang Phong (12): Phản sát
- Chương 13: Nhất Giang Phong (13): Tử hài
- Chương 14: Nhất Giang Phong (14): Nghiệm cốt
- Chương 15: Nhất Giang Phong (15): Phản chuyển
- Chương 16: Nhất Giang Phong (16): Hung thủ hiện thân
- Chương 17: Nhất Giang Phong (17): Chân tướng phơi bày
- Chương 18: Nhất Giang Phong (18): Tân quan Hình bộ
- Chương 19: Nhị Lang Thần (1): Tân án tái kiến
- Chương 20: Nhị Lang Thần (2): Tự Đa Tình
- Chương 21: Nhị Lang Thần (3): Rắc Rối Mất Chừng Mực
- Chương 22: Nhị Lang Thần (4): Ngầm Hiểu Mà Suy Án
- Chương 23: Nhị Lang Thần (5): Tái nghiệm trong đơn độc
- Chương 24: Nhị Lang Thần (6): Tái ngộ tại hí lâu
- Chương 25: Nhị Lang Thần (7): Dâm từ diễm khúc
- Chương 26: Nhị Lang Thần (8): Nguyệt Lão từ hòa
- Chương 27: Nhị Lang Thần (9): Manh mối trọng yếu
- Chương 28: Nhị Lang Thần (10): Tra rõ nội tình
- Chương 29: Nhị Lang Thần (11): Suy luận chân hung
- Chương 30: Nhị Lang Thần (12): Nhận tội giãi bày
- Chương 31: Nhị Lang Thần (13): Bị nàng vạch trần
- Chương 32: Nhị Lang Thần (Hoàn) – Theo ta ra khỏi thành
- Chương 33: Tam Điến Tử (1) – Tang Nhạc, Hỉ Nhạc
- Chương 34: Tam Điến Tử (2) – Đưa Tang, Đưa Giá
- Chương 35: Tam Điến Tử (3) – Từng Bị Xâm Phạm
- Chương 36: Tam Điến Tử (4) – Bí Ẩn Lúc Nửa Đêm
- Chương 37: Tam Điến Tử (5) – Người Trốn Dưới Giường
- Chương 38: Tam Điến Tử (6) – Manh mối mơ hồ
- Chương 39: Tam Điến Tử (7) – Bạch lang đồ đằng
- Chương 40: Tam Điến Tử (8) – Đứng dậy chống lại
- Chương 41: Tam Điến Tử (9) – Bôi thuốc cho nàng
- Chương 42: Tam Điến Tử (10) – Tế đàn anh nhi
- Chương 43: Tam Điến Tử (11) – Sự thật tàn nhẫn
- Chương 44: Tam Điến Tử (12) – Mười Hai Án, Định Ly Thôn
- Chương 45: Tam Điến Tử (hoàn) – Ác mộng trên đường về
- Chương 46: Tứ Viên Trúc (1) – Luận Công Hành Thưởng
- Chương 47: Tứ Viên Trúc (2) – Phó Thị Đồng Tộc
- Chương 48: Tứ Viên Trúc (3) – Gặp Gỡ Ở Phủ Phó
- Chương 49: Tứ Viên Trúc (4) – Chó Cùng Rứt Giậu
- Chương 50: Tứ Viên Trúc (5) – Chẳng phải kẻ qua đường
- Chương 51: Tứ Viên Trúc (6) – Kẻ bám theo
- Chương 52: Tứ Viên Trúc (7) – Thích Tầm, quay lại
- Chương 53: Tứ Viên Trúc (8) – Lấy nghĩa muội mà đãi
- Chương 54: Tứ Viên Trúc (9) – Nghi ngờ khởi sinh
- Chương 55: Tứ Viên Trúc (10) – Đến chùa Ca Diếp
- Chương 56: Tứ Viên Trúc – Tâm linh tương thông
- Chương 57: Tứ Viên Trúc (12) – Tội nghiệp vô cùng
- Chương 58: Tứ viên trúc (13) – Tự rước đa tình?
- Chương 59: Tứ viên trúc (14) – Dẫn rắn ra khỏi hang
- Chương 60: Tứ viên trúc (15) – Chân tướng sắp lộ
- Chương 61: Tứ viên trúc (16) – Tiến triển lớn
- Chương 62: Tứ viên trúc (17) – Nhân chứng then chốt
- Chương 63: Tứ viên trúc (18) – Đối chất chân hung
- Chương 64: Tứ viên trúc (19) – Kẻ ác thú nhận
- Chương 65: Tứ viên trúc (20) – Kẻ bị thương bất ngờ
- Chương 66: Tứ viên trúc (hoàn) – Kết án
- Chương 67: Ngũ Trùng Oán (01) – Giả Sơn Nữ Thi
- Chương 68: Ngũ Trùng Oán (02) – Đã Không Còn Vẹn Toàn
- Chương 69: Ngũ Trùng Oán (03) – Bổ Dược Quỷ Dị
- Chương 70: Ngũ Trùng Oán (04) – Dựa Vào Ai?
- Chương 71: Ngũ Trùng Oán (05) – Chú Phù Đòi Mạng
- Chương 72: Ngũ Trùng Oán (06) – Đại Sự Bất Diệu
- Chương 73: Ngũ Trùng Oán (7) – Ý Đồ Nhiễm Chỉ
- Chương 74: Ngũ Trùng Oán (08) – Đừng sợ——
- Chương 75: Ngũ Trùng Oán (09) – Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 76: Ngũ Trùng Oán (10) – Manh mối then chốt
- Chương 77: Ngũ Trùng Oán (11) – Cố nhân trùng phùng
- Chương 78: Ngũ Trùng Oán (12) – Chấp mê bất ngộ
- Chương 79: Ngũ Trùng Oán (13) – Hòa Ly Với Nàng
- Chương 80: Ngũ Trùng Oán (14) – Hai Gương Mặt
- Chương 81: Ngũ Trọng Oán (hoàn) – Bị Nhốt Trong Rương
- Chương 82: Lục yêu lệnh (1) – Phân thây, nấu xác
- Chương 83: Lục yêu lệnh (2) – Thi thể thiếu niên
- Chương 84: Lục Yêu lệnh (3) – Tìm thi, ghép xác
- Chương 85: Lục Yêu lệnh (4) – Trường Phúc hí lâu
- Chương 86: Lục Yêu lệnh (5) – Vừa hay chạm trán
- Chương 87: Lục Yêu lệnh (6) – Quái sự quỷ dị
- Chương 88: Lục Yêu Lệnh (7) – Hỏa hoạn thụ thương
- Chương 89: Lục Yêu lệnh (8) – Mục đích của hung thủ
- Chương 90: Lục Yêu Lệnh (09) – Mấu Chốt Ghen Tuông
- Chương 91: Lục Yêu Lệnh (10) – Ác mộng của hắn
- Chương 92: Lục Yêu Lệnh (11) – Tiến triển trọng đại
- Chương 93: Lục Yêu Lệnh (12) – Dẫn rắn ra khỏi hang
- Chương 94: Lục Yêu Lệnh (13) – Sắp đặt trước đêm hành động
- Chương 95: Lục Yêu Lệnh (14) – Thọ yến huyền cơ
- Chương 96: Lục Yêu Lệnh (15) – Cướp giữ uy hiếp
- Chương 97: Lục Yêu Lệnh (16) – Hữu kinh vô hiểm
- Chương 98: Lục Yêu Lệnh (17) – Hẹn gặp mặt
- Chương 99: Lục Yêu Lệnh (Hoàn) – Chó sủa lộ tung tích
- Chương 100: Thất Tình Khổ (1) – Toàn Thành Hạ Độc
- Chương 101: Thất Tình Khổ (2) – Tham Ô Diêm Vụ
- Chương 102: Thất Tình Khổ (3) – Lần thứ tư hạ độc
- Chương 103: Thất Tình Khổ (4) – Sứ thần nhập kinh
- Chương 104: Thất Tình Khổ (5) – Sứ thần trúng độc
- Chương 105: Thất tình khổ (6) – Ta là Thích Thục
- Chương 106: Thất Tình Khổ (7) – Quyện Nhập Mộng
- Chương 107: Thất tình khổ (8) – Song phương chạy đến
- Chương 108: Thất Tình Khổ (9) — Lén xem án quyển
- Chương 109: Thất Tình Khổ (10) — Nhân tuyển liên hôn
- Chương 110: Thất Tình Khổ (11) – Quyết không đáp ứng
- Chương 111: Thất Tình Khổ (12) – Leo bám quyền quý
- Chương 112: Thất Tình Khổ (13) – Khiến người thương xót
- Chương 113: Thất tình khổ (14) – Khó bề quyết đoán
- Chương 114: Thất tình khổ (hoàn) – Sống được tự tại
- Chương 115: Bát phách man (1) – Không đến ước hẹn
- Chương 116: Bát phách man (2) – Xác nổi trong thủy khứ
- Chương 117: Bát phách man (3) – Một mảnh gỗ vụn
- Chương 118: Bát phách man (4) – Chờ người đưa tin
- Chương 119: Bát Phách Man (5) – Đường Huynh Cám Châu
- Chương 120: Bát phách man (6) – Nguy Cơ Tứ Phía
- Chương 121: Bát phách man (7) – Binh hành hiểm chiêu
- Chương 122: Bát Phách Man (8) – Lâm vào nguy cục
- Chương 123: Bát Phách Man (9) – Nguy cơ lộ mặt
- Chương 124: Bát Phách Man (10) – Biết rõ thân phận
- Chương 125: Bát Phách Man (11) – Thẳng thắn đối đãi
- Chương 126: Bát Phách Man (12) – Thân Phận Người Chết
- Chương 127: Bát Phách Man (13) – Huynh muội tranh chấp
- Chương 128: Bát Phách Man (14) – Ta đã nghĩ ra rồi
- Chương 129: Bát Phách Man (15) – Gặp qua hung thủ
- Chương 130: Bát Phách Man (16) – Nữ tử áo đỏ
- Chương 131: Bát Phách Man (17) – Tiêu thất trong mịt mờ
- Chương 132: Bát phách man (18) – Còn chưa hết giận sao
- Chương 133: Bát phách man (19) – Nguy cơ ẩn phục
- Chương 134: Bát phách man (20) – Tìm được tung tích
- Chương 135: Bát phách man (21) – Cần tính kế lâu dài
- Chương 136: Tám phách man (22) – Đã sớm hồi kinh
- Chương 137: Bát phách man (23) – Tựa cười tựa không
- Chương 138: Bát Phách Man (24) – Tỏ Bày Tâm Ý
- Chương 139: Bát Phách Man (Hoàn) – Hữu Kinh Vô Hiểm
- Chương 140: Cửu Khiên Cơ (1) – Không Phải Tai Nạn
- Chương 141: Cửu Khiên Cơ (2) – Từng Có Tranh Chấp
- Chương 142: Cửu Khiên Cơ (3) – Có thể giúp ngươi
- Chương 143: Cửu Khiên Cơ (04) – Tầng hai cổ quái
- Chương 144: Cửu Khiên Cơ (05) – Theo ta nhập cung?
- Chương 145: Cửu Khiên Cơ (06) – Đương diện kêu oan
- Chương 146: Cửu Khiên Cơ (07) – Ôm chân đòi kẹo
- Chương 147: Cửu Khiên Cơ (8) – Tư thế huynh trưởng
- Chương 148: Cửu Khiên Cơ (9) – Thái giám chết rồi
- Chương 149: Cửu Khiên Cơ (10) – Nghi ngờ hung thủ thật sự
- Chương 150: Cửu Khiên Cơ (11) – Manh mối xuất hiện
- Chương 151: Cửu Khiên Cơ (12) – Bi kịch trong biển lửa
- Chương 152: Cửu Khiên Cơ (13) – Thông gió báo tin
- Chương 153: Cửu Khiên Cơ (14) – Tung tích khả nghi của trà khách
- Chương 154: Cửu Khiên Cơ (15) – Phóng hỏa thiêu xác
- Chương 155: Cửu Khiên Cơ (16) – Động cơ khó lường
- Chương 156: Cửu Khiên Cơ (17) – Lấy oán báo ân
- Chương 157: Cửu Khiên Cơ (18) – Đòi một lời công đạo
- Chương 158: Cửu Khiên Cơ (19) – Vết thương thuở nhỏ
- Chương 159: Cửu Khiên Cơ (20) – Nội Gián Xuất Hiện
- Chương 160: Cửu Khiên Cơ (21) – Manh Mối Trong Cung
- Chương 161: Cửu Khiên Cơ (22) – Cục Diện Tồi Tệ Nhất
- Chương 162: Cửu Khiên Cơ (23) – Tiền trần cựu sự (thượng)
- Chương 163: Cửu Khiên Cơ (24) – Tiền trần cựu sự (hạ)
- Chương 164: Cửu Khiên Cơ (25) – Sinh tiền lạc thai
- Chương 165: Cửu Khiên Cơ (26) – Đêm về hứng chuyện
- Chương 166: Cửu Khiên Cơ (27) – Cơ hội đã đến
- Chương 167: Cửu Khiên Cơ (28) – Oan án sai lầm
- Chương 168: Cửu Khiên Cơ (29) – Chém đầu thị chúng
- Chương 169: Cửu Khiên Cơ (30) – Tình bằng hữu thuở thiếu niên
- Chương 170: Cửu Khiên Cơ (31) – Thì ra là ngươi
- Chương 171: Cửu Khiên Cơ (32) – Người tin Phật…
- Chương 172: Cửu Khiên Cơ (33) – Chín phần dây dưa, ba phần cự tuyệt không khai
- Chương 173: Cửu Khiên Cơ (34) – Chuẩn Bị Cứu Người
- Chương 174: Cửu Khiên Cơ (35) – Đến Thật Đúng Lúc
- Chương 175: Cửu Khiên Cơ (36) – Tên Ghi Trong Quyển Tập
- Chương 176: Cửu Khiên Cơ (37) – Hạ Lệnh Kết Án
- Chương 177: Cửu Khiên Cơ (38) – Phải Bỏ Mạng Sao?
- Chương 178: Cửu Khiên Cơ (39) – Ai Đang Giúp Đỡ?
- Chương 179: Cửu Khiên Cơ (hoàn) – Thọ yến cầu tử, thân phận chi mê
- Chương 180: Thập Phá Trận (1) – Sinh tử vô úy
- Chương 181: Thập Phá Trận (2) – Kẻ tù nơi thềm điện
- Chương 182: Thập Phá Trận (3) – Kinh khởi ba làn
- Chương 183: Thập Phá Trận (04) – Trong Lao Trung Độc
- Chương 184: Thập Phá Trận (05) – Giết Người Diệt Khẩu
- Chương 185: Thập Phá Trận (06) – Xuất Hiện Chuyển Cơ
- Chương 186: Thập Phá Trận (07) – Lấy Chết Tạ Tội
- Chương 187: Thập Phá Trận (08) – Trách Nhiệm Không Thể Tránh
- Chương 188: Thập Phá Trận (09) – Địa Cung Khai Quan
- Chương 189: Thập Phá Trận (10) – Manh mối quan trọng
- Chương 190: Thập Phá Trận (11) – Mẫu tử tình thâm
- Chương 191: Thập Phá Trận (12) – Trùng tra cựu án
- Chương 192: Thập Phá Trận (13) – Dao Hoa chi hành (1)
- Chương 193: Thập Phá Trận (14) – Dao Hoa chi hành (2)
- Chương 194: Thập Phá Trận (15) – Liên tiếp vong mệnh
- Chương 195: Thập Phá Trận (16) – Quật Phần Nghiệm Cốt, Chân Diện Mục
- Chương 196: Thập Phá Trận (17) – Thánh Ý Dĩ Quyết
- Chương 197: Thập Phá Trận (18) – Phương dược trị chứng cuồng loạn
- Chương 198: Thập Phá Trận (19) – Phò mã nhập ngục
- Chương 199: Thập Phá Trận (20) – Cơn Cuồng Tính Nổi Dậy
- Chương 200: Thập Phá Trận (21) – Nguyên hung nhận tội
- Chương 201: Thập Phá Trận (22) – Huynh trưởng
- Chương 202: Thập Phá Trận (23) – Tam nhật vấn trảm
- Chương 203: Thập Phá Trận (24) – Đại Thù Sắp Báo
- Chương 204: Thập Phá Trận (25) – Phản Chuyển Tại Hình Trường
- Chương 205: Thập Phá Trận (26) – Ai là hung thủ
- Chương 206: Thập Phá Trận (Chính văn kết thúc) – Đại Kết Cục
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Lời Tạ Nam Kha khiến mọi người đều chấn động.
Tống Hoài Cẩn lập tức đứng bật dậy:
“Là sinh thần bát tự của ai?”
Tạ Nam Kha lắc đầu:
“Không nói tên, chỉ biết là nữ tử. Đạo trưởng cũng không nhớ rõ bát tự ấy, vì đã qua mấy tháng. Hắn chỉ nhớ nàng sinh năm Kiến Nguyên mười ba, năm ngoái chưa tròn hai mươi. Khi đưa bùa, Dư Nguyệt Phù lấy bát tự về, đạo trưởng chẳng còn giữ.”
“Pháp môn ấy là: đem bùa cùng bát tự gắn vào hình nhân, rồi chôn ở góc đông nam vườn, chỗ ẩm thấp u ám nhất. Ba ngày sau đào lên, đốt cả bùa lẫn hình nhân, phép ấy mới thành. Một lá bùa như thế, bán trọn một trăm lượng bạc. Dư Nguyệt Phù chỉ đến một lần, từ đó đạo trưởng chẳng gặp lại.”
Tống Hoài Cẩn nói một tiếng “vất vả rồi”, rồi quay sang Phó Quyết:
“Nàng cầu bùa thúc mệnh cho một nữ tử, ắt là sau khi cùng ai đó tư tình, muốn khiến vị hôn thê hay chính thất của hắn vong mạng.”
Phó Quyết lắc đầu:
“Đã là hai mươi, chỉ e không phải mới đính hôn, phần nhiều đã thành thân.”
Tống Hoài Cẩn bừng tỉnh:
“Đúng, theo tục Đại Chu, đến hai mươi mà vẫn chỉ định hôn thì hiếm. Nhưng sinh thần bát tự vốn rất bí mật, không dễ mà có được. Vậy Dư Nguyệt Phù lấy từ đâu? Người mà nàng muốn hại kia là nữ tử hai mươi tuổi, trong số người nàng quen, ai tròn tuổi ấy?”
Tôn Lăng sắc mặt khẽ biến:
“Ngọc La tỷ tỷ, Ngọc Vi, năm nay vừa đúng hai mươi.”
Đỗ Ngọc Vi?! Tống Hoài Cẩn chau mày, Thích Tầm cùng Chu Úy cũng thoáng giật mình. Họ vừa gặp Đỗ Ngọc Vi, cũng thấy phu quân nàng – Phương Trọng Kỳ. Nếu Dư Nguyệt Phù muốn yểm sát Ngọc Vi, thì kẻ có tư tình với nàng, chẳng lẽ chính là Phương Trọng Kỳ?
Tống Hoài Cẩn hỏi:
“Quận chúa chắc chứ? Nếu thật Dư Nguyệt Phù định hại Ngọc Vi, chẳng phải người cùng nàng tư tình chính là Phương công tử…”
Tôn Lăng cũng chợt hiểu ra điều này, nàng vội vàng lắc đầu:
“Không thể nào!”
Nàng nói dồn dập:
“Phương Trọng Kỳ là công tử An Ninh phường, bốn năm trước đỗ tiến sĩ, nay làm Lễ bộ viên ngoại lang. Năm trước, khi Tạ thị lang Công bộ Kỳ Nhiên gặp chuyện, Công bộ còn mượn nhân thủ từ Lễ bộ, Phương Trọng Kỳ rất có hi vọng vài năm tới sẽ được cất nhắc, khi ấy ắt trở thành rường cột triều đình. Nhưng đó chưa phải điều trọng yếu. Trọng yếu là, hắn cùng Ngọc Vi tỷ tỷ vốn là thanh mai trúc mã, tình nghĩa sâu nặng, đối xử với tỷ tỷ cực tốt. Thế gian có thể có kẻ phụ thê tử, nhưng Trọng Kỳ quyết không. Tuổi Ngọc Vi tròn hai mươi, chẳng qua chỉ là trùng hợp.”
Thấy Tống Hoài Cẩn còn hồ nghi, Tôn Lăng càng chắc giọng:
“Thứ nhất, Phương Trọng Kỳ là người chính trực. Dư Nguyệt Phù lại là tiểu thư hầu môn. Nếu thật có tư tình, vậy Ngọc Vi tỷ tỷ bị đặt ở đâu? Khi nhà họ Phương cưới Ngọc Vi tỷ, từng thề tuyệt không nạp thiếp. Nếu hắn còn tư thông với Dư Nguyệt Phù, há chẳng phải muốn cưới làm bình thê? Điều này tuyệt đối không thể.
Thứ hai, Phù nhi cùng ta, cùng Ngọc La vốn thân thiết, sao lại thầm lén với Phương Trọng Kỳ, rồi còn muốn mua bùa hại Ngọc Vi tỷ? Điều này tuyệt không hợp tình. Họ chẳng những là bằng hữu tay ải tay ải, thuở nhỏ còn cùng học một tư thục, coi như đồng môn. Nàng sao có thể làm chuyện bất nghĩa với Ngọc Vi tỷ như thế?
Thứ ba, chuyện ai cũng biết: năm ấy, Phương Trọng Kỳ cầu khẩn mãi mới được Uy Viễn Bá gả Ngọc Vi cho. Khi ấy nhà Phương suy bại, chưa có quan chức, hắn chỉ mới đỗ cử nhân, chưa vào bảng tiến sĩ. Nếu không có thành tâm, Uy Viễn Bá đâu chịu gả con gái. Hai người đã thành thân bốn năm, tình nghĩa như keo sơn, lại có một đứa con gái. Phương Trọng Kỳ có mỹ thê trong tay mà không yêu, lại còn đi lén lút với người khác? Điều này không hợp lý!”
Nói xong, sắc mặt Tôn Lăng cũng lộ vẻ khó coi:
“Ta không tin Phù nhi sẽ dây dưa với kẻ đã có thê thất. Nếu thật thế, thì… thì mất hết thể diện! Còn Phương Trọng Kỳ, nếu phụ bạc Ngọc Vi tỷ, hắn chính là hạng bạc tình!”
Nàng dốc hết hiểu biết, thẳng thừng phủ định khả năng ấy. Tống Hoài Cẩn nhớ lại cảnh ở cổng Uy Viễn Bá phủ sáng nay, cũng thấy Phương Trọng Kỳ cùng Ngọc Vi ân ái, dường như chẳng có kẽ hở. Hắn liền hỏi:
“Ngoài Đỗ Ngọc Vi, còn ai vừa tròn hai mươi?”
Tôn Lăng mím môi:
“Không chỉ có Ngọc Vi tỷ. Nếu ta nhớ không nhầm, còn có tỷ tỷ của Tưởng Xương – Tưởng Hãn, cùng đại tiểu thư Tề Quốc công phủ – Tề Minh Nguyệt. Họ đều đồng niên với Ngọc Vi tỷ. À đúng rồi, Tưởng Xương và Phù nhi cũng khá thân thiết. Năm ngoái còn có người nói, hai người có khi sẽ thành đôi. Nhưng rồi Tưởng Hãn lại buông lời chê bai, bảo nàng không vừa mắt Phù nhi. Không lâu sau, Tưởng Xương đã đính hôn với nhà khác, định hôn ngay tháng chạp. Còn Tề Hoàn thì khỏi nói, nhà Tề Quốc công vốn qua lại mật thiết với hầu phủ Hoài Dương.”
Tống Hoài Cẩn vội xem lại mấy bản danh sách mới thu, quả nhiên thấy cả tên Tưởng Hãn lẫn Tề Minh Nguyệt. Hai người này đều đã xuất giá, gả vào hào môn trong kinh, nên thường cùng Tôn Lăng dự các cuộc hội. Nhất là những lần các phủ mở tiệc, hay du viên ở phủ trưởng công chúa, họ đều có mặt.
Tống Hoài Cẩn nói:
“Nếu vậy, người Dư Nguyệt Phù muốn yểm sát chưa chắc là đại tiểu thư họ Đỗ. Nay vẫn chưa xác định nàng tư tình cùng ai. Nếu nàng và Tưởng Xương từng có hẹn ước, mà vì Tưởng Hãn phản đối nên Tưởng Xương đính hôn với người khác, tự nhiên khiến nàng căm hận. Nhưng Tưởng Hãn cớ gì không ưa Dư Nguyệt Phù?”
Tôn Lăng mím môi:
“Chuyện này ta thật không rõ. Năm ngoái, trong một lần nhã tập mùa hạ, Phù nhi không đến, Tưởng Hãn lại trước mặt mọi người bảo không thích Phù nhi, còn nói may mà hôm đó không có nàng, bằng không nàng ta đã sớm bỏ về. Lời ấy truyền đến tai Phù nhi, nàng còn trách Tưởng Hãn vô cớ.”
Tống Hoài Cẩn hơi ngập ngừng, rồi bảo Tôn Lăng:
“Có vài nội tình quận chúa chưa tiện biết, quận chúa có thể tạm lui chăng?”
Nghe thế, Tôn Lăng lập tức không vui:
“Có gì mà ta không được biết? Ta cũng muốn giúp tìm hung thủ. Chẳng lẽ ta lại ra ngoài rêu rao?”
Tôn Lăng nhất quyết tham dự vụ án, bản thân lại là nhân chứng trọng yếu, Tống Hoài Cẩn không tiện cứng rắn, Phó Quyết dù chau mày nhưng thấy nàng cố chấp, rốt cuộc cũng không ép buộc.
Tống Hoài Cẩn đành tiếp tục:
“Người tên Tưởng Xương, hôm qua Cù Gia Học từng nhắc. Hắn là công tử Ngự sử đại phu Tưởng Duy, hôn ước với tiểu thư phủ Nam Dương quận vương. Nếu đúng như quận chúa nói, hôn ước ấy lập vào giữa tháng chạp, thì khớp với thời điểm Dư Nguyệt Phù đi cầu bùa.”
“Ngày mùng Hai tháng hai, nàng đến trang viên ngoài thành, tức là nàng đã mang thai từ tháng chạp. Nếu đầu tháng chạp nàng cùng hắn vượt lễ, giữa tháng hắn lại định hôn với người khác, tất nhiên nàng phẫn hận cực độ. Sau đó mới tìm đến đạo quán cầu bùa. Như thế, thời gian rất khớp.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tôn Lăng đại biến. Hôm qua, nàng chưa đến hầu phủ, không biết chuyện Dư Nguyệt Phù từng sẩy thai. Nàng kinh hãi há miệng:
“Gì cơ… Phù nhi, nàng… còn mang thai?!”
Tống Hoài Cẩn thở dài:
“Xin quận chúa tuyệt đối giữ kín, không được tiết lộ.”
Tôn Lăng cắn môi:
“Ta tất nhiên hiểu.”
Trong lòng nàng bồn chồn, không ngờ sự việc đến mức này. Dư Nguyệt Phù có tư tình cũng thôi, đến tuổi này có người thương thầm chẳng lạ. Nhưng đến nỗi mang thai… thì hai bên đã coi nhau như vợ chồng. Rốt cuộc nàng bị lừa dối, hay là tự mình biết rõ mà vẫn sa ngã?
Phó Quyết chau mày:
“Phải sớm tra rõ Tưởng Xương. Ngự sử đài giám sát trăm quan, giữ nghiêm cương thường triều chính, vốn cùng Tam pháp ty đồng hạng. Tưởng Duy hẳn đã biết chuyện này, tốt nhất lập tức đến phủ ông ta, đồng thời gặp cả Tưởng Hãn. Nếu ta nhớ không nhầm, hôm qua trong Chỉ Viên, Tưởng Xương và Tề Minh Nguyệt đều có mặt.”
Tôn Lăng lập tức gật đầu:
“Hôm qua toàn là nhóm quen biết chúng ta. Chỉ vì Tưởng Hãn không ưa Phù nhi, lại bận việc gia đình, nên dạo gần đây ít tụ hội cùng.”
Khi ấy mặt trời đã ngả tây. Tống Hoài Cẩn nói:
“Vậy thuộc hạ đi phủ Tưởng ngự sử trước, hôm nay tạm gác Chỉ Viên.”
Hắn lại hỏi Tôn Lăng:
“Quận chúa biết Tưởng Hãn gả vào đâu không?”
Tôn Lăng đáp:
“Là con dâu cố Trấn Quốc tướng quân, lấy Phàn Thịnh – nay giữ chức phó chỉ huy sứ Tuần phòng doanh, nhà ở Trường Ninh phường phía tây thành.”
Tống Hoài Cẩn cảm tạ, rồi nói với Phó Quyết:
“Vương gia, hạ quan đi thăm dò hai người này. Lúc về không biết đã mấy giờ, vương gia không cần chờ. Sáng mai hạ quan sẽ bẩm lại.”
Phó Quyết gật đầu.
Tống Hoài Cẩn liền phân phó:
“Thích Tầm, Chu Úy theo ta đến phủ Tưởng ngự sử. Nam Kha, Vương Túc đến hầu phủ Hoài Dương, tra xem họ thường mời thầy thuốc nào, liệu Dư Nguyệt Phù có từng kín đáo đi xem bệnh. Phải hỏi cho kỹ, nàng có thể lấy cớ khác để gặp đại phu. Nhất định phải tìm ra người biết rõ.
Vương Túc, Tạ Nam Kha đồng thanh nhận lệnh.
Tống Hoài Cẩn lại dặn Chu Huân:
“Ngươi đến phủ phó chỉ huy sứ Phàn Thịnh, tìm gặp Tưởng Hãn, hỏi vì sao nàng không ưa Dư Nguyệt Phù, có điều gì người ngoài không biết, hoặc hai người có hiềm khích gì. Đồng thời hỏi xem nàng có biết Tưởng Xương và Dư Nguyệt Phù có thân mật quá mức hay không.”
Chu Huân đáp lời.
Mọi người chia thành nhiều ngả, đồng loạt ra khỏi cửa Đại Lý Tự.
Phủ Tưởng Duy ở phía nam An Chính phường, không xa Đại Lý Tự. Ba người Tống Hoài Cẩn phóng ngựa như bay, kịp lúc mặt trời chưa lặn thì đã tới trước cổng Tưởng phủ.
Chu Úy xuống ngựa gõ cửa. Người gác cổng thấy là quan Đại Lý Tự, liền vội vã mời vào, vừa sai người bẩm báo, vừa đưa họ đến tiền viện, cung kính nói:
“Lão gia vừa mới hồi phủ, công tử cũng đang ở nhà.”
Đến tiền viện, quả nhiên thấy một nam tử áo xanh đứng chờ, chính là Tưởng Duy. Thân là Ngự sử đại phu, Tưởng Duy thường qua lại cùng Đại Lý Tự, cũng khá quen biết Tống Hoài Cẩn. Hai người chào hỏi vài câu khách sáo, rồi an tọa.
Tống Hoài Cẩn nêu rõ mục đích, Tưởng Duy vừa nghe muốn gặp Tưởng Xương, lập tức sai người đi gọi.
Ông lại hỏi:
“Chẳng lẽ là vì vụ án tiểu thư phủ Hoài Dương hầu?”
Tống Hoài Cẩn cũng không lấy làm lạ ông đã hay tin, bèn thẳng thắn đáp:
“Đúng vậy. Chỉ là thường lệ phải tra xét, hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ chỉ thẳng vào ai.”
Tưởng Duy gật đầu:
“Ta hiểu. Xương nhi giao du nhiều, nay có cô nương bất hạnh mất mạng, điều tra tới nó cũng là lẽ thường.”
Lát sau, Tưởng Xương bước vào. Thích Tầm cùng Chu Úy nhận ra ngay, hôm qua trong Chỉ Viên, hắn cũng ở trong nhóm đông người.
Tưởng Xương dung mạo tuấn tú thư sinh, tuổi chưa quá đôi mươi. Hắn hành lễ, rồi hỏi:
“Không biết đại nhân muốn hỏi điều gì?”
Tống Hoài Cẩn liếc nhìn Tưởng Duy, ông cười bảo:
“Cứ việc hỏi.”
Tống Hoài Cẩn mới mở lời:
“Hôm qua công tử cũng có mặt ở Chỉ Viên, hẳn rõ chuyện Dư Nguyệt Phù gặp nạn. Hôm qua quan sai tra hỏi, chư vị chỉ nói qua loa. Hôm nay đến đây là muốn thỉnh giáo kỹ càng hơn: công tử cùng Dư tiểu thư giao tình thế nào?”
Tưởng Xương nhướn mày:
“Đại nhân là nghi ngờ ta cùng nàng có tư tình chăng?” Hắn liếc sang phụ thân, rồi nghiêm giọng:
“Ta đã có hôn ước, chẳng lẽ đại nhân chưa biết? Ta với Dư tiểu thư chỉ là giao tình thế gia, gặp gỡ đều tại yến hội đông người, chưa từng thân mật riêng tư.”
Tống Hoài Cẩn hỏi thẳng:
“Đêm hai mươi sáu tháng ba, công tử ở đâu?”
Tưởng Xương mím môi:
“Đêm đó ta ở nhà, không hề ra ngoài. Phụ thân ta có thể làm chứng.”
Tưởng Duy gật đầu:
“Đúng vậy. Nhưng… ta là cha nó, lời ta các vị tất khó coi trọng.”
Ông hiểu rõ phép tắc nha môn, nói vậy lại càng tỏ vẻ quang minh. Tống Hoài Cẩn bèn trấn an:
“Xin đại nhân yên tâm, chúng ta không tùy tiện làm oan người vô tội.”
Hắn lại hỏi Tưởng Xương:
“Nhưng có lời đồn, nửa cuối năm ngoái từng nói công tử sẽ kết thân với phủ Hoài Dương hầu. Có chuyện này không?”
Tưởng Xương thoáng ngập ngừng, nhìn phụ thân:
“Cha…”
Tưởng Duy khẽ ho một tiếng:
“Tống huynh, Xương nhi chưa từng định hôn với họ. Ta cùng lệnh đường quả có cân nhắc, nhưng phủ Hoài Dương vốn không yên ổn, nên sớm thôi ý định. Không ngờ ngoài kia lại truyền thành tin đồn. Về sau chúng ta mới định thân với tiểu thư Nam Dương quận vương phủ. Xương nhi cùng Dư tiểu thư, thanh bạch như gương.”
Ai cũng rõ, Hoài Dương hầu ph*ng đ*ng, phu nhân Tiền thị lại đố kỵ dữ dằn, chuyện ấy đồn khắp kinh thành. “Không yên ổn” chính là ý này.
Tống Hoài Cẩn gật đầu, rồi hỏi tiếp:
“Nhưng chúng ta cũng nghe rằng, tiểu thư Tưởng Hãn – lệnh ái trưởng – rất không ưa Dư Nguyệt Phù. Đại nhân và công tử có biết nguyên do?”
Tưởng Duy không nắm rõ chuyện bọn trẻ. Tưởng Xương hơi do dự, rồi đáp:
“Quả thật tỷ tỷ từng bảo không thích Dư tiểu thư, song ta chẳng rõ lý do. Tỷ ta chỉ nói nàng phẩm hạnh chẳng tốt. Nhưng ta cùng bạn bè nhiều lần tụ họp, chưa thấy nàng làm điều gì quá phận. Nếu phải nói ai thân thiết với nàng, thì Cù Gia Học còn gần gũi hơn ta.”
Tống Hoài Cẩn cau mày. Về phía Cù Gia Học, bản thân hắn đã khai hết, lại có chứng cớ ở Bạch Lộc thư viện, khó mà giả mạo.
Tống Hoài Cẩn bèn hỏi tiếp:
“Vậy ngoài Cù Gia Học, công tử có biết ai khác được nàng thân cận?”
Tưởng Xương thoáng lộ ý vị khó tả:
“Dư tiểu thư vốn hoạt bát nhiệt tình, nếu nàng muốn thì ai cũng có thể kết giao. Chỉ tiếc lòng dạ nàng khó dò, chẳng hợp để kết bạn sâu. Trừ lúc Cù Gia Học từng say mê nàng, những kẻ khác dù có lúc thân thiết, cũng chẳng mấy bữa đã bị nàng lạnh nhạt. Nhiều lần như vậy, mọi người đều hiểu trong bụng cả rồi.”
Lời này mơ hồ không rõ, dễ khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Tống Hoài Cẩn liền hỏi thẳng:
“Ý ngươi là nói Dư Nguyệt Phù tính tình bất định, khi thì lạnh nhạt, khi thì thân thiết với các ngươi? Nàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Tưởng Xương đáp:
“Ta cũng chẳng rõ, có lẽ… chỉ là thử thăm dò mà thôi, cũng có lẽ nàng cũng đang xem xét, muốn tìm người hợp ý chăng.”
Tống Hoài Cẩn vốn chẳng hiểu nổi cách cư xử giữa đám công tử quý tộc kia. Nhưng đã có chứng cớ rằng đêm hăm sáu Tưởng Xương thực sự ở nhà, lại thêm Tưởng Duy – phụ thân hắn – không hề có lý do để nói dối, thì lòng nghi hoặc của hắn cũng bớt đi nhiều. Hắn lại hỏi:
“Nếu phải hoài nghi có người mưu hại Dư Nguyệt Phù, theo ngươi là ai?”
Tưởng Xương bất đắc dĩ đáp:
“Cái này ta thật chẳng dám đoán bừa, cũng chẳng có chứng cứ gì. Thực ra ta với Dư Nguyệt Phù cũng chẳng có bao nhiêu giao tình. Nhưng với tính khí kia của nàng, chưa chắc không có chỗ thân mật với kẻ khác, chỉ là ta chưa từng thấy, nên chẳng dám nói càn.”
Tuy không chỉ rõ kẻ đáng nghi, nhưng lời Tưởng Xương quả thật có ý ám chỉ.
Tống Hoài Cẩn trầm ngâm một thoáng rồi hỏi:
“Ngươi có biết trong các ngươi, ai rành về điêu khắc ngọc không?”
“Điêu khắc ngọc ư? Ta chưa từng thấy… khắc ngọc ấn thì tính không?”
Tống Hoài Cẩn gật đầu:
“Cũng tính.”
Tưởng Xương liền đáp:
“Có Tề Hoàn, Nguyên Minh, Cù Gia Học từng khắc qua. Nếu ngài nhất định hỏi, ta cũng biết khắc, chỉ là vụng về chẳng dám cho ai xem mà thôi. Sao vậy, lẽ nào khắc ngọc ấn cũng liên quan đến vụ án này?”
Tống Hoài Cẩn không giải thích nhiều, chỉ hỏi tiếp:
“Đêm hôm hai mươi sáu hôm ấy, ngoài lệnh tôn ra, còn có gia nhân nào trong phủ có thể làm chứng cho công tử?”
Tưởng Duy cười ha hả:
“Tống hiền đệ quả là cẩn thận. Người đâu, đi gọi mấy kẻ giữ cổng đến đây.”
Ông chẳng chút khó chịu, trái lại còn chủ động giúp họ gỡ nghi. Chẳng bao lâu, năm hạ nhân được gọi đến tiền viện. Tưởng Duy thẳng thắn hỏi:
“Ngày hai mươi sáu tháng ba, công tử ta về phủ khi nào, các ngươi còn nhớ chăng?”
Năm người nhìn nhau, một kẻ đáp:
“Tiểu nhân nhớ rõ, công tử hồi phủ lúc giờ Ngọ, sau đó không hề ra ngoài nữa.”
Hắn nhìn sang bốn người kia, cả bốn đều gật đầu phụ họa.
Tưởng Duy nhìn Tống Hoài Cẩn:
“Hiền đệ tin rồi chứ? Ta vừa mới trở về, nào có rảnh rỗi dạy bọn chúng ăn nói.”
Tống Hoài Cẩn thở dài:
“Tưởng huynh hiểu cho nỗi khó xử của chúng ta, tiểu đệ cũng không nhiều lời. Người của chúng ta hiện đã đi gặp đại tiểu thư, đều chỉ để lấy chứng cớ mà thôi.”
Tưởng Duy cười:
“Hiểu, hiểu. Vụ này ngay cả Trưởng công chúa cũng quan tâm, trong triều kẻ hay tin đều nghị luận. Các ngươi khó mà làm việc cho thỏa đáng, ta cũng hiểu. Huống hồ hỏi han thế này cũng chẳng sao.”
Ánh trời dần mờ, màn đêm buông xuống. Thấy ông thông tình đạt lý, Tống Hoài Cẩn liền đứng dậy cáo từ.
Ba người rời Tưởng phủ, Tống Hoài Cẩn trên lưng ngựa nói:
“Xem ra không ai thật sự tinh về điêu ngọc, nếu có, ắt hẳn bọn họ biết rõ. Nhưng bọn họ đều nhắc đến Nguyên Minh. Chỉ là Nguyên Minh đâu có tỷ tỷ hai mươi tuổi, vị hôn thê của hắn cũng chẳng thể vừa đúng tuổi hai mươi. Như thế, lá bùa của Dư Nguyệt Phù khó mà giải thích.”
“Hơn nữa, còn có nhị công tử Tề Hoàn phủ Tề Quốc công. Người này thật đáng tra xét. Y vốn là hôn phu mà Hoài Dương hầu phu nhân muốn định cho Dư Nguyệt Phù, tuy chưa chính thức đính hôn, nhưng thường cùng các nàng du ngoạn. Tỷ tỷ hắn – Tề Minh Nguyệt – vừa đúng hai mươi tuổi. Nếu bên Tưởng Hãn không có manh mối, ngày mai chúng ta còn phải đến Tề Quốc công phủ một chuyến.”
Thích Tầm lúc này trong lòng lại dấy lên một suy nghĩ nguy hiểm hơn:
“Tưởng Hãn và Tề Minh Nguyệt đều vừa tròn hai mươi, lại đều đã xuất giá. Liệu có phải… chuyện này liên quan đến phu quân của họ chăng? Không hiểu sao, thuộc hạ càng nghe càng thấy Dư tiểu thư kia không hề đơn giản như quận chúa tưởng. Nếu nàng to gan, tư thông với kẻ đã có thê thất, cũng chẳng phải là không thể.”
Tư định chung thân khi chưa đính ước đã là việc lớn, huống hồ còn dây dưa cùng người có vợ, chẳng khác nào tự hủy danh tiết. Một tiểu thư hầu phủ đường đường chính chính, đáng lẽ làm chính thê quốc công phủ, vì cớ gì phải hạ thấp bản thân như thế?
Tống Hoài Cẩn không hoàn toàn đồng tình:
“Trước cứ tra xét Tưởng gia và Tề gia. Nếu chúng ta muốn gặp Tưởng Hãn và Tề Minh Nguyệt, tất sẽ gặp luôn cả phu quân của họ. Đến khi đó lưu tâm quan sát là được.”
Chu Úy chen vào:
“Nếu quả thật Dư Nguyệt Phù thân cận với phu quân của Tưởng Hãn hay Tề Minh Nguyệt, thì sự căm ghét của Tưởng Hãn đối với nàng cũng có lý do.”
Tống Hoài Cẩn căn dặn:
“Chớ vội phỏng đoán, trước hết xem Chu Huân dò hỏi được gì.”
Hắn vốn nóng lòng muốn biết đáp án từ phía Tưởng Hãn. Nhưng khi trở về nha môn, chỉ thấy Chu Huân mặt mày khổ sở chờ sẵn, vừa gặp đã nói:
“Tưởng Hãn không có ở phủ, nghe nói theo lão phu nhân đi chùa Hoa Nghiêm thắp hương, đêm nay còn nghỉ lại, ngày mai đến hoàng hôn mới về.”
Tống Hoài Cẩn có phần thất vọng, nhìn trời đã tối đen, đành bảo:
“Vậy thì ngày mai lại đến phủ tra hỏi. Hôm nay mọi người đều vất vả, cứ về nghỉ trước đi.”
Cả bọn chạy ngược xuôi một ngày, ai nấy đều mệt mỏi, Chu Úy cùng Thích Tầm cáo từ trước.
Tống Hoài Cẩn lưu lại nha môn chờ Tạ Nam Kha và Vương Túc, nhưng đợi họ về cũng chẳng có kết quả gì. Hắn nói:
“Xem ra tìm không phải thầy thuốc quen biết. Với tình trạng của nàng, quả thật cũng không tiện tìm người quen. Nếu vậy, e rằng nàng chỉ đến một hiệu thuốc nhỏ hẻo lánh nào đó. Muốn tra xét, chẳng lẽ phải chạy khắp cả kinh thành.”
Tạ Nam Kha và Vương Túc cũng chẳng có manh mối, Tống Hoài Cẩn thở dài:
“Thôi vậy, hy vọng ngày mai gặp được đại tiểu thư Tưởng gia có thể thu được chút đầu mối.”
Không bao lâu, ba người cũng giải tán, mỗi kẻ về nhà.
Thích Tầm về phủ, lại bổ sung thêm mấy nét vào tấm thời gian biểu đã viết từ hôm trước. Manh mối về bùa chú kia dường như chỉa thẳng về mấy nữ nhân hai mươi tuổi. Nàng vốn chẳng muốn nghĩ xấu rằng Dư Nguyệt Phù dám cả gan như vậy, nhưng với thân phận cao quý của nàng, nếu chỉ vì một tỷ tỷ xen vào hôn sự của đệ đệ mà dùng đến tà thuật ác độc, Thích Tầm cảm thấy không đáng.
Ngược lại, nếu là kẻ thân cận khác, giả như chỉ là hôn sự chưa thành với một công tử thế gia, với sự sủng ái của Hoài Dương hầu phu phụ dành cho nàng, thì cũng không phải không thể thay đổi. Nhưng nàng lại che giấu phụ mẫu, giấu cả thân tín bên mình. Điều đó cho thấy, ngay từ đầu nàng đã biết đoạn tình này sẽ bị phản đối, thậm chí chẳng được dung thứ ở đời.
Thích Tầm càng nghĩ càng thấy sự tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Nghĩ đến ngày mai sẽ đến gặp Tưởng Hãn, nàng quyết tâm phải quan sát thật kỹ vị phu quân phó chỉ huy sứ kia.
Trước khi ngủ, Thích Tầm chợt nghĩ: ngày kia là tiết Thanh Minh, đến khi đó nàng phải sớm hạ công vụ mới được.
Sáng hôm sau, Thích Tầm như lệ thường dậy sớm, thúc ngựa ra cửa. Nàng ghé phố trước mua bánh nướng. Trời sớm, người qua lại đa phần là phu khuân vác và tiểu thương mưu sinh. Trong lúc chờ bánh ra lò, nàng nghe thấy hai gã buôn hàng sau lưng đang thì thầm:
“Ngươi nghe chưa, chẳng những người chết, mà còn mất cả trinh tiết, lại còn mang thai nữa—”
Thích Tầm tinh nhạy bắt được chữ “chết”, trong lòng thoáng rùng mình: “Chẳng lẽ lại có án mạng xảy ra sao?”
Một người buôn thấp giọng nói:
“Nhà người ta đường đường thế kia, sao lại để con gái chưa gả mà mang thai?”
Người kia cười nhạt:
“Ngươi biết gì! Ngươi chỉ nhìn thấy phủ đệ quan lại sang trọng huy hoàng, vinh hoa phú quý, nào hay trong đó giấu biết bao chuyện dơ bẩn. Ta có bà thẩm làm bếp trong một phủ hầu, bà ấy nói rồi — càng là đại môn phiệt, càng nhiều việc không thể lộ ra ánh sáng. Lần này tiểu thư phủ Hoài Dương hầu ấy, chưa chắc không phải bị kẻ nào hại đâu…”
Đúng lúc bánh nướng vừa ra lò, Thích Tầm đang móc bạc trả, chợt trong chuỗi lời bàn tán mơ hồ kia nghe thấy bốn chữ “Hoài Dương hầu phủ”, nàng lập tức giật mình, ngẩng phắt đầu, quay người nhìn chằm chằm hai kẻ kia.
Hai gã buôn hàng đang nói say sưa, không ngờ bị thiếu nữ trước mặt đột ngột trừng mắt, nhất thời ngẩn ra. Thích Tầm vội hỏi:
“Vừa rồi các ngươi nói… Hoài Dương hầu phủ?”
Hai người thoáng bừng tỉnh, hóa ra nàng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Một kẻ gật đầu:
“Phải đó, cô nương còn chưa biết sao? Chuyện này rúng động lắm! Nghe nói mấy hôm trước ở Cần Chính Phường phát hiện một nữ tử chết, kinh động cả nha môn Kinh Kỳ, Đại Lý Tự, Hình bộ đều phái người tới. Đồn rằng thi thể kia chính là tiểu thư Hoài Dương hầu phủ. Nói nàng bị tình lang hãm hại, lại còn mang thai nữa… Tch, chết thì cũng đáng thương, nhưng cô nương ấy thực chẳng biết tự trọng, chưa gả đã có thai, chẳng hiểu trong nhà dạy dỗ thế nào—”
Thích Tầm nghe mà lòng lạnh buốt, vội truy hỏi:
“Các ngươi nghe từ đâu ra?”
Gã buôn chỉ về phía nam:
“Tối qua bọn ta chờ ra cổng thành thì đã có người bàn tán.”
Bọn phu khuân vác, tiểu thương phần nhiều là dân từ thôn trấn quanh kinh thành, sáng sớm vào thành buôn bán làm thuê, chiều tối lại trở về. Mỗi khi hoàng hôn, dưới cổng nam luôn tụ tập đông đúc, kẻ nhiều chuyện tất bàn luận những tin tức giật gân. Nhưng Thích Tầm nghĩ mãi cũng chẳng hiểu: sao tin tức mà ngay cả Đại Lý Tự vừa mới nắm được, đám thường dân ấy lại truyền ra ngoài nhanh như vậy?
Nàng nghiêm giọng:
“Các ngươi biết tin này từ đâu lan ra chăng?”
Một người đáp:
“Nghe nói lúc phát hiện tử thi có nhiều người ở đó, ai nấy đều trông thấy…”
Nhưng thi thể ở trong hang đá giả sơn, ngay cả thợ thuyền trong Chỉ Viên cũng không thấy, kẻ nhìn thấy xác Dư Nguyệt Phù chỉ là những người đi dạo hôm ấy. Huống chi, chuyện nàng mang thai, người trong vườn khi ấy nào hay biết!
Thích Tầm chỉ cảm thấy chuyện này bất thường, vội vã nhận bánh, trả bạc rồi lập tức quay ngựa hướng nha môn mà đi. Nàng vừa tới trước cổng Đại Lý Tự, đã thấy ngoài cửa chính dừng sẵn ba bốn cỗ xe ngựa. Còn chưa bước vào, từ trong tường cao đã vọng ra tiếng quát tháo, khóc lóc om sòm…