- Trang chủ
- Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
- Chương 123: Bát Phách Man (9) – Nguy cơ lộ mặt
Chương 123: Bát Phách Man (9) – Nguy cơ lộ mặt
Truyện: Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Tác giả: Bạc Nguyệt Tê Yên
- Chương 1: Nhất Giang Phong (1): Phân thi
- Chương 2: Nhất Giang Phong (2): Chết cóng
- Chương 3: Nhất Giang Phong (3): Quan Âm
- Chương 4: Nhất Giang Phong (4): Phóng Hỏa
- Chương 5: Nhất Giang Phong (5): Tử Nhân
- Chương 6: Nhất Giang Phong (6): Chỉ chứng
- Chương 7: Nhất Giang Phong (7): Trảm đao
- Chương 8: Nhất Giang Phong (8): Tỷ đệ
- Chương 9: Nhất Giang Phong (09): Nghiệm cốt
- Chương 10: Nhất Giang Phong (10): Phá giải
- Chương 11: Nhất Giang Phong (11): Thân thế
- Chương 12: Nhất Giang Phong (12): Phản sát
- Chương 13: Nhất Giang Phong (13): Tử hài
- Chương 14: Nhất Giang Phong (14): Nghiệm cốt
- Chương 15: Nhất Giang Phong (15): Phản chuyển
- Chương 16: Nhất Giang Phong (16): Hung thủ hiện thân
- Chương 17: Nhất Giang Phong (17): Chân tướng phơi bày
- Chương 18: Nhất Giang Phong (18): Tân quan Hình bộ
- Chương 19: Nhị Lang Thần (1): Tân án tái kiến
- Chương 20: Nhị Lang Thần (2): Tự Đa Tình
- Chương 21: Nhị Lang Thần (3): Rắc Rối Mất Chừng Mực
- Chương 22: Nhị Lang Thần (4): Ngầm Hiểu Mà Suy Án
- Chương 23: Nhị Lang Thần (5): Tái nghiệm trong đơn độc
- Chương 24: Nhị Lang Thần (6): Tái ngộ tại hí lâu
- Chương 25: Nhị Lang Thần (7): Dâm từ diễm khúc
- Chương 26: Nhị Lang Thần (8): Nguyệt Lão từ hòa
- Chương 27: Nhị Lang Thần (9): Manh mối trọng yếu
- Chương 28: Nhị Lang Thần (10): Tra rõ nội tình
- Chương 29: Nhị Lang Thần (11): Suy luận chân hung
- Chương 30: Nhị Lang Thần (12): Nhận tội giãi bày
- Chương 31: Nhị Lang Thần (13): Bị nàng vạch trần
- Chương 32: Nhị Lang Thần (Hoàn) – Theo ta ra khỏi thành
- Chương 33: Tam Điến Tử (1) – Tang Nhạc, Hỉ Nhạc
- Chương 34: Tam Điến Tử (2) – Đưa Tang, Đưa Giá
- Chương 35: Tam Điến Tử (3) – Từng Bị Xâm Phạm
- Chương 36: Tam Điến Tử (4) – Bí Ẩn Lúc Nửa Đêm
- Chương 37: Tam Điến Tử (5) – Người Trốn Dưới Giường
- Chương 38: Tam Điến Tử (6) – Manh mối mơ hồ
- Chương 39: Tam Điến Tử (7) – Bạch lang đồ đằng
- Chương 40: Tam Điến Tử (8) – Đứng dậy chống lại
- Chương 41: Tam Điến Tử (9) – Bôi thuốc cho nàng
- Chương 42: Tam Điến Tử (10) – Tế đàn anh nhi
- Chương 43: Tam Điến Tử (11) – Sự thật tàn nhẫn
- Chương 44: Tam Điến Tử (12) – Mười Hai Án, Định Ly Thôn
- Chương 45: Tam Điến Tử (hoàn) – Ác mộng trên đường về
- Chương 46: Tứ Viên Trúc (1) – Luận Công Hành Thưởng
- Chương 47: Tứ Viên Trúc (2) – Phó Thị Đồng Tộc
- Chương 48: Tứ Viên Trúc (3) – Gặp Gỡ Ở Phủ Phó
- Chương 49: Tứ Viên Trúc (4) – Chó Cùng Rứt Giậu
- Chương 50: Tứ Viên Trúc (5) – Chẳng phải kẻ qua đường
- Chương 51: Tứ Viên Trúc (6) – Kẻ bám theo
- Chương 52: Tứ Viên Trúc (7) – Thích Tầm, quay lại
- Chương 53: Tứ Viên Trúc (8) – Lấy nghĩa muội mà đãi
- Chương 54: Tứ Viên Trúc (9) – Nghi ngờ khởi sinh
- Chương 55: Tứ Viên Trúc (10) – Đến chùa Ca Diếp
- Chương 56: Tứ Viên Trúc – Tâm linh tương thông
- Chương 57: Tứ Viên Trúc (12) – Tội nghiệp vô cùng
- Chương 58: Tứ viên trúc (13) – Tự rước đa tình?
- Chương 59: Tứ viên trúc (14) – Dẫn rắn ra khỏi hang
- Chương 60: Tứ viên trúc (15) – Chân tướng sắp lộ
- Chương 61: Tứ viên trúc (16) – Tiến triển lớn
- Chương 62: Tứ viên trúc (17) – Nhân chứng then chốt
- Chương 63: Tứ viên trúc (18) – Đối chất chân hung
- Chương 64: Tứ viên trúc (19) – Kẻ ác thú nhận
- Chương 65: Tứ viên trúc (20) – Kẻ bị thương bất ngờ
- Chương 66: Tứ viên trúc (hoàn) – Kết án
- Chương 67: Ngũ Trùng Oán (01) – Giả Sơn Nữ Thi
- Chương 68: Ngũ Trùng Oán (02) – Đã Không Còn Vẹn Toàn
- Chương 69: Ngũ Trùng Oán (03) – Bổ Dược Quỷ Dị
- Chương 70: Ngũ Trùng Oán (04) – Dựa Vào Ai?
- Chương 71: Ngũ Trùng Oán (05) – Chú Phù Đòi Mạng
- Chương 72: Ngũ Trùng Oán (06) – Đại Sự Bất Diệu
- Chương 73: Ngũ Trùng Oán (7) – Ý Đồ Nhiễm Chỉ
- Chương 74: Ngũ Trùng Oán (08) – Đừng sợ——
- Chương 75: Ngũ Trùng Oán (09) – Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 76: Ngũ Trùng Oán (10) – Manh mối then chốt
- Chương 77: Ngũ Trùng Oán (11) – Cố nhân trùng phùng
- Chương 78: Ngũ Trùng Oán (12) – Chấp mê bất ngộ
- Chương 79: Ngũ Trùng Oán (13) – Hòa Ly Với Nàng
- Chương 80: Ngũ Trùng Oán (14) – Hai Gương Mặt
- Chương 81: Ngũ Trọng Oán (hoàn) – Bị Nhốt Trong Rương
- Chương 82: Lục yêu lệnh (1) – Phân thây, nấu xác
- Chương 83: Lục yêu lệnh (2) – Thi thể thiếu niên
- Chương 84: Lục Yêu lệnh (3) – Tìm thi, ghép xác
- Chương 85: Lục Yêu lệnh (4) – Trường Phúc hí lâu
- Chương 86: Lục Yêu lệnh (5) – Vừa hay chạm trán
- Chương 87: Lục Yêu lệnh (6) – Quái sự quỷ dị
- Chương 88: Lục Yêu Lệnh (7) – Hỏa hoạn thụ thương
- Chương 89: Lục Yêu lệnh (8) – Mục đích của hung thủ
- Chương 90: Lục Yêu Lệnh (09) – Mấu Chốt Ghen Tuông
- Chương 91: Lục Yêu Lệnh (10) – Ác mộng của hắn
- Chương 92: Lục Yêu Lệnh (11) – Tiến triển trọng đại
- Chương 93: Lục Yêu Lệnh (12) – Dẫn rắn ra khỏi hang
- Chương 94: Lục Yêu Lệnh (13) – Sắp đặt trước đêm hành động
- Chương 95: Lục Yêu Lệnh (14) – Thọ yến huyền cơ
- Chương 96: Lục Yêu Lệnh (15) – Cướp giữ uy hiếp
- Chương 97: Lục Yêu Lệnh (16) – Hữu kinh vô hiểm
- Chương 98: Lục Yêu Lệnh (17) – Hẹn gặp mặt
- Chương 99: Lục Yêu Lệnh (Hoàn) – Chó sủa lộ tung tích
- Chương 100: Thất Tình Khổ (1) – Toàn Thành Hạ Độc
- Chương 101: Thất Tình Khổ (2) – Tham Ô Diêm Vụ
- Chương 102: Thất Tình Khổ (3) – Lần thứ tư hạ độc
- Chương 103: Thất Tình Khổ (4) – Sứ thần nhập kinh
- Chương 104: Thất Tình Khổ (5) – Sứ thần trúng độc
- Chương 105: Thất tình khổ (6) – Ta là Thích Thục
- Chương 106: Thất Tình Khổ (7) – Quyện Nhập Mộng
- Chương 107: Thất tình khổ (8) – Song phương chạy đến
- Chương 108: Thất Tình Khổ (9) — Lén xem án quyển
- Chương 109: Thất Tình Khổ (10) — Nhân tuyển liên hôn
- Chương 110: Thất Tình Khổ (11) – Quyết không đáp ứng
- Chương 111: Thất Tình Khổ (12) – Leo bám quyền quý
- Chương 112: Thất Tình Khổ (13) – Khiến người thương xót
- Chương 113: Thất tình khổ (14) – Khó bề quyết đoán
- Chương 114: Thất tình khổ (hoàn) – Sống được tự tại
- Chương 115: Bát phách man (1) – Không đến ước hẹn
- Chương 116: Bát phách man (2) – Xác nổi trong thủy khứ
- Chương 117: Bát phách man (3) – Một mảnh gỗ vụn
- Chương 118: Bát phách man (4) – Chờ người đưa tin
- Chương 119: Bát Phách Man (5) – Đường Huynh Cám Châu
- Chương 120: Bát phách man (6) – Nguy Cơ Tứ Phía
- Chương 121: Bát phách man (7) – Binh hành hiểm chiêu
- Chương 122: Bát Phách Man (8) – Lâm vào nguy cục
- Chương 123: Bát Phách Man (9) – Nguy cơ lộ mặt
- Chương 124: Bát Phách Man (10) – Biết rõ thân phận
- Chương 125: Bát Phách Man (11) – Thẳng thắn đối đãi
- Chương 126: Bát Phách Man (12) – Thân Phận Người Chết
- Chương 127: Bát Phách Man (13) – Huynh muội tranh chấp
- Chương 128: Bát Phách Man (14) – Ta đã nghĩ ra rồi
- Chương 129: Bát Phách Man (15) – Gặp qua hung thủ
- Chương 130: Bát Phách Man (16) – Nữ tử áo đỏ
- Chương 131: Bát Phách Man (17) – Tiêu thất trong mịt mờ
- Chương 132: Bát phách man (18) – Còn chưa hết giận sao
- Chương 133: Bát phách man (19) – Nguy cơ ẩn phục
- Chương 134: Bát phách man (20) – Tìm được tung tích
- Chương 135: Bát phách man (21) – Cần tính kế lâu dài
- Chương 136: Tám phách man (22) – Đã sớm hồi kinh
- Chương 137: Bát phách man (23) – Tựa cười tựa không
- Chương 138: Bát Phách Man (24) – Tỏ Bày Tâm Ý
- Chương 139: Bát Phách Man (Hoàn) – Hữu Kinh Vô Hiểm
- Chương 140: Cửu Khiên Cơ (1) – Không Phải Tai Nạn
- Chương 141: Cửu Khiên Cơ (2) – Từng Có Tranh Chấp
- Chương 142: Cửu Khiên Cơ (3) – Có thể giúp ngươi
- Chương 143: Cửu Khiên Cơ (04) – Tầng hai cổ quái
- Chương 144: Cửu Khiên Cơ (05) – Theo ta nhập cung?
- Chương 145: Cửu Khiên Cơ (06) – Đương diện kêu oan
- Chương 146: Cửu Khiên Cơ (07) – Ôm chân đòi kẹo
- Chương 147: Cửu Khiên Cơ (8) – Tư thế huynh trưởng
- Chương 148: Cửu Khiên Cơ (9) – Thái giám chết rồi
- Chương 149: Cửu Khiên Cơ (10) – Nghi ngờ hung thủ thật sự
- Chương 150: Cửu Khiên Cơ (11) – Manh mối xuất hiện
- Chương 151: Cửu Khiên Cơ (12) – Bi kịch trong biển lửa
- Chương 152: Cửu Khiên Cơ (13) – Thông gió báo tin
- Chương 153: Cửu Khiên Cơ (14) – Tung tích khả nghi của trà khách
- Chương 154: Cửu Khiên Cơ (15) – Phóng hỏa thiêu xác
- Chương 155: Cửu Khiên Cơ (16) – Động cơ khó lường
- Chương 156: Cửu Khiên Cơ (17) – Lấy oán báo ân
- Chương 157: Cửu Khiên Cơ (18) – Đòi một lời công đạo
- Chương 158: Cửu Khiên Cơ (19) – Vết thương thuở nhỏ
- Chương 159: Cửu Khiên Cơ (20) – Nội Gián Xuất Hiện
- Chương 160: Cửu Khiên Cơ (21) – Manh Mối Trong Cung
- Chương 161: Cửu Khiên Cơ (22) – Cục Diện Tồi Tệ Nhất
- Chương 162: Cửu Khiên Cơ (23) – Tiền trần cựu sự (thượng)
- Chương 163: Cửu Khiên Cơ (24) – Tiền trần cựu sự (hạ)
- Chương 164: Cửu Khiên Cơ (25) – Sinh tiền lạc thai
- Chương 165: Cửu Khiên Cơ (26) – Đêm về hứng chuyện
- Chương 166: Cửu Khiên Cơ (27) – Cơ hội đã đến
- Chương 167: Cửu Khiên Cơ (28) – Oan án sai lầm
- Chương 168: Cửu Khiên Cơ (29) – Chém đầu thị chúng
- Chương 169: Cửu Khiên Cơ (30) – Tình bằng hữu thuở thiếu niên
- Chương 170: Cửu Khiên Cơ (31) – Thì ra là ngươi
- Chương 171: Cửu Khiên Cơ (32) – Người tin Phật…
- Chương 172: Cửu Khiên Cơ (33) – Chín phần dây dưa, ba phần cự tuyệt không khai
- Chương 173: Cửu Khiên Cơ (34) – Chuẩn Bị Cứu Người
- Chương 174: Cửu Khiên Cơ (35) – Đến Thật Đúng Lúc
- Chương 175: Cửu Khiên Cơ (36) – Tên Ghi Trong Quyển Tập
- Chương 176: Cửu Khiên Cơ (37) – Hạ Lệnh Kết Án
- Chương 177: Cửu Khiên Cơ (38) – Phải Bỏ Mạng Sao?
- Chương 178: Cửu Khiên Cơ (39) – Ai Đang Giúp Đỡ?
- Chương 179: Cửu Khiên Cơ (hoàn) – Thọ yến cầu tử, thân phận chi mê
- Chương 180: Thập Phá Trận (1) – Sinh tử vô úy
- Chương 181: Thập Phá Trận (2) – Kẻ tù nơi thềm điện
- Chương 182: Thập Phá Trận (3) – Kinh khởi ba làn
- Chương 183: Thập Phá Trận (04) – Trong Lao Trung Độc
- Chương 184: Thập Phá Trận (05) – Giết Người Diệt Khẩu
- Chương 185: Thập Phá Trận (06) – Xuất Hiện Chuyển Cơ
- Chương 186: Thập Phá Trận (07) – Lấy Chết Tạ Tội
- Chương 187: Thập Phá Trận (08) – Trách Nhiệm Không Thể Tránh
- Chương 188: Thập Phá Trận (09) – Địa Cung Khai Quan
- Chương 189: Thập Phá Trận (10) – Manh mối quan trọng
- Chương 190: Thập Phá Trận (11) – Mẫu tử tình thâm
- Chương 191: Thập Phá Trận (12) – Trùng tra cựu án
- Chương 192: Thập Phá Trận (13) – Dao Hoa chi hành (1)
- Chương 193: Thập Phá Trận (14) – Dao Hoa chi hành (2)
- Chương 194: Thập Phá Trận (15) – Liên tiếp vong mệnh
- Chương 195: Thập Phá Trận (16) – Quật Phần Nghiệm Cốt, Chân Diện Mục
- Chương 196: Thập Phá Trận (17) – Thánh Ý Dĩ Quyết
- Chương 197: Thập Phá Trận (18) – Phương dược trị chứng cuồng loạn
- Chương 198: Thập Phá Trận (19) – Phò mã nhập ngục
- Chương 199: Thập Phá Trận (20) – Cơn Cuồng Tính Nổi Dậy
- Chương 200: Thập Phá Trận (21) – Nguyên hung nhận tội
- Chương 201: Thập Phá Trận (22) – Huynh trưởng
- Chương 202: Thập Phá Trận (23) – Tam nhật vấn trảm
- Chương 203: Thập Phá Trận (24) – Đại Thù Sắp Báo
- Chương 204: Thập Phá Trận (25) – Phản Chuyển Tại Hình Trường
- Chương 205: Thập Phá Trận (26) – Ai là hung thủ
- Chương 206: Thập Phá Trận (Chính văn kết thúc) – Đại Kết Cục
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Phó Quyết ra khỏi cung môn thì vừa khéo chạm mặt Tôn Luật cũng từ trong cung bước ra. Mưa bụi lất phất, Tôn Luật không gọi xe ngựa, chỉ dắt ngựa định về Trung Quốc công phủ. Thấy Phó Quyết, hắn bèn đi tới bên xe của y.
Phó Quyết thấy hắn sắc mặt trầm trầm, dưới mắt hơi xanh đen, cả người mang vẻ mỏi mệt uể oải, liền nói: “Ta đưa ngươi một đoạn.”
Tôn Luật cũng không khách sáo, vén rèm chui vào xe, ngồi xuống rồi nói: “Vẫn chưa có tin của Lăng nhi. Thái hậu nương nương cùng bệ hạ đã thương nghị chọn khuê tú nhập cung tạm trú, để Hoàng hậu nương nương thu làm nghĩa nữ, trước cứ ở trong cung vài ngày rồi mới sách phong. Hiện giờ đầy kinh thành đều bàn xem cô nương nhà ai có phúc phận ấy. Lăng nhi không thể nào không biết tin này.”
Phó Quyết thấy kỳ quặc: “Đã qua mấy ngày, Tôn Lăng không có lý nào như thế. Mọi người đều lo cho nàng, nàng há lại có thể chẳng cố kỵ gì mà ẩn núp ngoài kia.”
Tôn Luật trầm giọng hơn: “Cho nên ta đang nghĩ, có phải nàng đã gặp bất trắc.” Nói đoạn, hắn dài lâu thở ra một hơi: “Củng Vệ ty đều đã điều động, còn dùng cả chó săn lùng tìm. Nhưng mấy hôm liền mưa lớn, chẳng có manh mối. Huống hồ nàng chịu khổ kém, thường nhật biết nghĩ cho phụ mẫu, đã rõ mọi người lo lắng mà còn trốn bặt tới giờ…”
Phó Quyết cũng cảm thấy kéo càng lâu càng chẳng lành: “Hoặc là quả đã gặp chuyện, hoặc là thực sự hành sự theo khí huyết. Lần này trong nhà bức nàng gả sang Tây Lương, mà Tần Triệu lại phụ nàng, nàng nếu vì thế sinh hờn oán, cũng chẳng phải không thể.”
Nhắc tới Tần Triệu, đáy mắt Tôn Luật hàn ý càng nặng. Nghĩ Phó Quyết vừa từ cung ra, hắn bèn hỏi: “Việc nghị hòa thế nào rồi?”
Phó Quyết đáp: “Hai ngày nay người Tây Lương yên lặng đi không ít. Kinh thành xảy ra án mạng, Tôn Lăng lại mất tích; trừ chuyện đứng xem giễu cợt, cũng chưa đến nỗi làm chậm tiến trình. Sách lược nạp cống đã định, quốc thư đã phi mã gửi về Tây Lương; đợi hồi thư rồi định người liên hôn, lần nghị hòa này có thể xem như đại công cáo thành.”
Xe ngựa rẽ vào An Chính Phường, Tôn Luật vén rèm liếc cảnh phố xá bên ngoài: “Được vậy thì tốt.”
Mưa rơi lất phất không dứt, trời vẫn một tầng mây chì đè nặng, nhìn là biết khó tạnh. Nghĩ tới Tôn Lăng nay chẳng rõ trôi dạt nơi đâu, lòng Tôn Luật càng thêm bồn chồn nóng nảy.
Đến khi xe dừng trước cổng Trung Quốc công phủ, Tôn Luật nói: “Vào phủ ngồi chốc lát?”
Phó Quyết vốn muốn sớm hồi vương phủ, chẳng biết nghĩ tới điều gì, bèn ưng thuận. Hắn theo Tôn Luật vào phủ; vừa qua cửa, Triệu quản sự đã vội vã nghênh đón: “Thế tử, rốt cuộc ngài về rồi. Xin ngài mau đi xem, Thích Thục không chịu rời kinh, lúc nãy còn định tìm chết. Người trong phủ không có cách nào.”
Tôn Luật vốn vì chuyện của Tôn Lăng mà đầu tắt mặt tối, không ngờ một Thích Thục nhỏ bé cũng dám ở trong phủ bày loạn, lập tức nhíu mày, sải bước thẳng ra hậu viện: “Vì sao không chịu đi?”
Triệu quản sự thưa: “Nàng nói có thể giúp được ngài, lại nói ngài đã đáp ứng, nếu việc thành sẽ thưởng cho nàng.”
Tôn Luật nghi hoặc: “Giúp được ta?”
Triệu quản sự gật đầu: “Phải. Vốn chiều nay đưa nàng ra khỏi thành, sáng mai đi thủy lộ lên thuyền. Nàng sáng nay có ra ngoài một chuyến, vừa hay nghe tin hôm nay đã phải đi, bèn nói nhất định đợi ngài về, phải gặp ngài, còn nói nàng phát hiện được manh mối gì đó.”
Đã nói có thể giúp, hẳn là nhớ đến chuyện ở Dưỡng tế viện Vũ Châu. Hô hấp Tôn Luật khựng lại, cước bộ càng nhanh. Chợt nghĩ tới Phó Quyết, hắn quay lại: “Hay là ngươi tới chính đường uống trà—”
Phó Quyết nói: “Ta cũng đi xem.”
Tôn Luật không tỏ ý kiến, chỉ vội vã hướng về viện Thích Thục ở. Phó Quyết theo sát phía sau, mặt không đổi sắc mà lòng đã khẽ căng. Tôn Luật muốn sớm đưa Thích Thục đi, Thích Thục cấp bách quá bèn nói mình có manh mối. Nhưng nếu thật có manh mối, cần gì kéo đến hôm nay?!
Mày Phó Quyết càng chau chặt, đã mơ hồ đoán ra Thích Thục định làm gì. Hắn bỗng dừng bước, ngoảnh lại gọi Lâm Vi: “Hôm nay, e rằng phải lưu lại chốn này một hồi. Ngươi lập tức về vương phủ một chuyến, báo Sở Khiên, bảo hắn đem mấy phần công văn đêm qua trình sang Hình bộ, chớ làm chậm.”
Phó Quyết nói không thấp, Tôn Luật dẫu đi nhanh vẫn nghe loáng thoáng. Thấy hắn sai người về phủ làm công vụ, tự nhiên không sinh nghi: nếu Thích Thục tới lúc chót mới nhớ ra điều gì, đúng là sẽ dây dưa tốn nhiều công phu.
Lâm Vi lĩnh mệnh rời đi. Phó Quyết lại đuổi kịp. Chẳng bao lâu hai người đã tới viện của Thích Thục. Vừa bước qua cổng, đã nghe tiếng nàng khóc kêu trong phòng.
“Ta không đi! Ta muốn gặp Thế tử! Ta có lời muốn nói với Thế tử…”
“Bẩm Thế tử, ta biết người ngài muốn tìm ở đâu rồi!”
Thích Thục kêu đến khàn cả giọng. Bước chân Tôn Luật mỗi lúc một gấp, chẳng mấy chốc tới cửa phòng. Chỉ thấy Thích Thục ngồi bệt dưới đất, ôm chặt cái bọc của mình. Một bên, gia nhân Quốc công phủ đã gói ghém đồ đạc nàng thành hòm rương, mà nàng cứ vùng vằng quấy rối. Bọn tiểu lại không tiện coi nàng như phạm nhân, đành bó tay.
“Thế tử!” – Thích Thục trông thấy Tôn Luật, liền thét một tiếng khàn lạc.
Nàng quăng bọc, quỳ lần tới trước mặt hắn: “Thế tử, ta không đi! Thế tử từng đáp ứng, nếu ta nhớ ra manh mối về người năm ấy trốn đi, sẽ cho ta lưu lại kinh thành. Thế tử, ta đã tìm được manh mối! Ta tìm được Lục gia tiểu thư năm đó chạy khỏi Dưỡng tế viện rồi. Ta biết nàng là ai!”
Thích Thục khóc đến thở không ra hơi, vừa nói vừa níu lấy vạt áo Tôn Luật. Tôn Luật nghe thế thì đại chấn: “Ngươi đã tìm ra người nhà họ Lục năm ấy trốn đi?”
Hắn tràn đầy khó tin. Bao công sức hắn bỏ ra còn chưa tìm nổi người, dựa vào một Thích Thục, sao có thể?
“Phải! Ta đã tìm ra!” – Mắt Thích Thục đỏ au, lúc này nàng mở đôi mắt đỏ rực, trên mặt lộ mấy phần điên cuồng – “Thế tử tuyệt đối nghĩ không tới người đó là ai! Bởi vì kẻ ấy mượn thân phận người khác, ẩn ngay dưới mí mắt Thế tử. Nếu không phải ta và nàng quan hệ đặc thù, e rằng Thế tử sẽ bị che giấu cả đời!”
Tôn Luật nheo mắt, giọng trầm lạnh:
“Ngươi nói là ai?”
“Là Thích Tầm! Ta nói chính là Thích Tầm!”
Tôn Luật thoáng ngẩn ra, gần như chưa kịp phản ứng:
“Thích Tầm? Ý ngươi là ngỗ tác Đại Lý Tự, muội muội ruột của ngươi?”
Thích Thục vội vã gật đầu:
“Đúng, chính là nàng. Thế tử, ta với nàng từ nhỏ đã chia lìa, lớn lên dung mạo đều thay đổi, thật ra ta sớm chẳng nhận ra nổi. Ta và nàng tương nhận, toàn dựa vào cái tên. Nhưng ta còn nhớ, năm xưa rời Dưỡng tế viện, nàng rõ ràng sắp bệnh chết rồi—”
“Thế tử thử nghĩ xem, trong cảnh ngộ ấy, một tiểu hài tử làm sao sống sót được? Vậy mà nàng lại sống. Khi ấy người nhiều mắt tạp, há chẳng phải có kẻ thay thế cho muội muội ta sao?”
Tôn Luật nghĩ tới việc Phó Quyết vẫn đang đứng sau, trầm giọng:
“Chỉ dựa vào những suy đoán ấy, mà ngươi định chỉ thẳng muội ruột của mình?”
Thích Thục vội lắc đầu:
“Không, không, không phải chỉ là suy đoán. Ta có chứng cứ! Ta còn nhớ rõ nhiều chuyện lúc nhỏ. Ta nhớ muội muội ta không thể ăn được hồ đào. Mỗi lần ăn đều nổi mẩn đầy người. Nhưng lần trước ta cùng Thích Tầm ra ngoài uống trà, nàng lại vô cùng thích bánh hồ đào. Sao có thể thế được? Khi ấy ta liền sinh nghi: người này có khi nào không phải muội muội ta?”
Tôn Luật nín thở:
“Ngươi có chắc không?”
Thích Thục gật đầu liên tục:
“Chắc chắn, ta vạn phần chắc chắn! Năm xưa nàng ăn không nổi bánh hồ đào, mỗi lần đều khiến nhà bếp làm, nàng chịu khổ vài lần rồi dứt khoát chẳng đụng đến nữa.”
Thấy trên mặt Tôn Luật vẫn còn do dự, Thích Thục vội nói tiếp:
“Ta còn nhớ khi ấy có một vị đường huynh tới nhà ở nhờ, từng tranh chấp với nàng, lúc đó nàng bị thương chảy máu, khá nặng. Chỉ là ta nhất thời quên mất vết thương ở đâu. Nhưng thương tích từ nhỏ ắt hẳn để lại sẹo! Vị đường huynh ấy sau vụ án trong tộc bị lưu đày đi Cám Châu, ta về sau có liên lạc được. Hơn nửa tháng trước, ta đã gửi thư hỏi rõ, một khi xác nhận được vị trí vết sẹo, sẽ có thể chứng minh suy đoán của ta. Dấu sẹo từ nhỏ là thứ chẳng thể giả được!”
Nếu như ban nãy Tôn Luật còn nghĩ Thích Thục bịa đặt, thì nay nghe nàng vì chứng minh suy đoán mà còn viết thư ra ngoài, trong lòng liền tin thêm mấy phần. Với tâm tư của Thích Thục, nếu muốn vu cáo người khác, tất không đến mức chu toàn đến vậy. Huống chi, nàng còn vạch tội chính muội ruột, ai lại dại gì hãm hại người nhà?
Tôn Luật nhìn chằm chằm vào nàng chưa đáp, chợt sau lưng vang lên một giọng đầy bất ngờ:
“Ngươi nói, Thích Tầm chính là Lục gia tiểu thư năm đó bỏ trốn?”
Thích Thục sững người, từ khe cửa nhìn ra, thấy kẻ đứng ngoài chính là Phó Quyết, sắc mặt liền biến đổi, lập tức căng thẳng. Phó Quyết và Thích Tầm vốn thân thiết, hắn chẳng lẽ sẽ bênh vực nàng?
Thích Thục vội la lên:
“Vương gia, ta nói đều là thật. Ngài nhất định phải tin ta, nàng không phải Thích Tầm, không phải muội muội ta! Nàng chính là Lục gia tiểu thư năm ấy trốn đi.”
Phó Quyết khẽ gật, vẻ trầm ngâm:
“Nàng có thể không phải muội ngươi, nhưng sao chắc chắn là Lục gia tiểu thư?”
Thích Thục thoáng cứng họng, song cũng không hề ngu muội, lập tức đáp:
“Năm đó cả tộc Thích gia đều là tội nhân, bị áp giải vào kinh chịu trọng tội. Ngài nghĩ xem, ngoài kẻ đào phạm liều chết, ai lại muốn mạo danh người Thích gia?”
Phó Quyết khẽ hừ:
“Đúng là có lý.” Rồi lại hỏi: “Vậy lá thư ngươi nói đâu?”
Thích Thục lập tức nói:
“Đang trên đường tới kinh. Vài ngày nay ta ngày nào cũng đi hỏi. Sáng nay vừa hỏi qua, thương đội đưa tin nói chừng một hai ngày nữa tới. Có lẽ… có lẽ ngay đêm nay sẽ đến.”
Thấy lời nàng có mạch lạc, trong mắt Tôn Luật lóe lên tia sáng. Hắn hất tay gạt bàn tay Thích Thục đang nắm áo mình:
“Là thương đội nào?”
Thích Thục nhanh nhảu đáp:
“Ở phố Nam thành, Vạn Hòa sầu đoạn trang. Ta nói mình là tỳ nữ của Quốc công phủ, để lại tên là Thích Thục. Sáng nay ta mới đến hỏi, họ bảo dăm bữa nửa tháng sẽ về.”
Tôn Luật gật đầu chậm rãi:
“Tốt, những lời ngươi nói, tốt nhất là sự thực.”
Rồi hắn gọi Hàn Việt tới:
“Ngươi tìm hai người làm việc gọn gàng, đến Vạn Hòa sầu đoạn trang dò xét, xem có thật họ gửi thư về Cám Châu hay không, thư chừng nào tới. Ngươi thân mình đi một chuyến, tiện đó đưa Thích Tầm lại đây.”
Hàn Việt nhận lệnh, lập tức dẫn người đi khỏi Quốc công phủ.
Trời u ám, mưa tạt chéo dưới mái hiên, sân lát đá đọng nước loang loáng. Có phát hiện trọng yếu thế này, Tôn Luật dĩ nhiên không ép Thích Thục rời đi nữa. Nàng lau nước mắt, chậm rãi đứng lên, ánh mắt vẫn không rời cửa viện, đầy mong chờ thư từ Cám Châu. Chỉ cần bức thư tới, Thích Tầm tất sẽ bị vạch trần!
Tôn Luật bảo:
“Không cần đợi ở đây, đi tiền viện.”
Phó Quyết thuận theo, cùng hắn xuyên qua sân mưa. Lên tới hành lang, Tôn Luật mới quay sang hỏi:
“Ngươi cùng Thích Tầm làm việc nhiều ngày, rất quen nàng. Ý ngươi thế nào?”
Phó Quyết ngẫm nghĩ chốc lát:
“Nếu thật, thì gan nàng quá lớn.”
Tôn Luật cũng gật đầu:
“Quả thực khó tin, song ở đời lắm chuyện bất khả tư nghị. Nếu lời Thích Thục là đúng, không phải muội nàng, thì còn có thể là ai? Dù có lưu lạc nơi tha hương, vẫn hơn nhiều so với mạo nhận tội nhân.”
Phó Quyết khẽ gật:
“Đúng vậy. Huống hồ, đến cả tình nghĩa tỷ muội nàng cũng chẳng màng, ắt thật sự tin rằng có sự trá hình.”
Tôn Luật vẫn giữ chút tỉnh táo, lắc đầu:
“Cũng chưa hẳn. Ta đã tra rõ, năm đó nàng bỏ Thích Tầm lại ở Dưỡng tế viện là bởi Thích Tầm bệnh nặng, ba tỷ muội ruột lo bị liên lụy. Vậy nên cái gọi là tình nghĩa tỷ muội, vốn đã mỏng manh.”
Phó Quyết chau mày, bỗng như nhớ tới điều gì:
“Nàng vừa nói là đã gửi thư đi từ nửa tháng trước?”
Tôn Luật liếc hắn:
“Sao vậy?”
Phó Quyết khẽ thở dài:
“Nếu từ nửa tháng trước nàng đã hoài nghi Thích Tầm, cớ gì còn sai Thích Tầm đến nhờ vả ta? Hôm qua ta gặp Thích Tầm ở Nha môn Kinh Kỳ, nàng ta mở miệng cầu ta. Nói tỷ tỷ nàng đã vào Giáo phường ty nhiều năm, mong có thể lưu lại kinh thành. Nàng là người do ngươi mang về, ta vốn không dám vượt phận, chỉ khéo léo từ chối.”
Tôn Luật cau mày:
“Nàng nói vậy hôm qua?”
Phó Quyết khẽ gật:
“Thích Tầm nói Thích Thục rất muốn ở lại kinh thành, bảo đoàn tụ tỷ muội để nương tựa lẫn nhau. Không ngờ hôm nay nàng lại đến nói với ngươi rằng Thích Tầm là giả.”
Trong lòng Tôn Luật cũng dấy lên ngờ vực:
“Ta biết nàng muốn ở lại. Nhưng ta hành sự, xưa nay chẳng cứ vô do chi ân. Huống hồ nàng ôm tâm tư gì, ta tỏ tường lắm, sao có thể chiều theo. Chỉ không ngờ nàng còn đánh chủ ý lên người ngươi.”
Phó Quyết cũng thấy khó giải:
“Đa phần là đã cùng đường.”
Người ta khi ở bước tuyệt vọng, tất sẽ bất chấp thủ đoạn. Khóe môi Tôn Luật mím lại thật chặt.
…
Giang Mặc dẫn người Tuần Phòng Doanh trở về Nha môn Kinh Kỳ, mới hay Thích Tầm bị người Trung Quốc công phủ đưa đi. Hắn thấy rất quái, bèn hỏi Tham Văn Châu:
“Chẳng lẽ trong Quốc công phủ xảy ra án?”
Tham Văn Châu cũng mờ mịt:
“Chưa chắc. Là Hàn giáo úy bên cạnh Tôn chỉ huy sứ tới đón người. Hắn nói không phải án của Quốc công phủ. Ta cũng hiếu kỳ vì sao lại mời Thích Tầm qua đó.”
Tim Giang Mặc trĩu nặng, tức khắc nhớ tới bức thư kia, trong dạ thấp thỏm. Chẳng bao lâu, Lý Liêm và Tống Hoài Cẩn cũng quay về. Hai người đã tìm được hai hỏa kế kia, lại đưa về một kẻ không có chứng cứ ngoại phạm để tra hỏi. Giang Mặc còn nán ở nha môn nửa canh giờ, đến khi trời sầm tối mới hạ trực rời đi.
Hắn không về Vĩnh Ninh Phường, mà vòng qua Vĩnh Khang Phường tới hẻm Thủy Nhi. Thẳng tiến tiệm bánh Trương ký, tới nơi thì thấy cửa đã khép. Gõ cửa, người ra mở là Trương thẩm.
Vừa thấy Giang Mặc, Trương thẩm lộ vẻ căng thẳng:
“Công tử sao lại tới?”
Đón người vào nhà, Giang Mặc đảo mắt một vòng:
“Trương bá không có ở đây?”
Trương thẩm lo lắng:
“Không. Hôm qua tiểu thư có ghé, dặn lão đầu ra ngoài làm việc. Hôm nay ông ấy sáng đi, chiều cũng đi. Chúng ta đóng cửa cũng sớm. Mới khi nãy có người tới tìm, nói có việc, rồi đi luôn đến giờ chưa về. Thiếu gia có biết là việc gấp gì không?”
Giang Mặc không biết, song đã đoán ba phần. Tim chợt siết lại, linh cảm chẳng lành hóa thành hiện thực. Hắn vội:
“Tạm thời ta chưa rõ. Ta ở đây đợi ông ấy về.”
Đêm buông, Giang Mặc nhìn trời ngoài hiên mà lòng mỗi lúc một trầm. Đợi đủ hai tuần trà, mới nghe tiếng Trương bá vào cửa. Giang Mặc vội từ hậu đường ra đón. Vừa bước qua ngưỡng, đã thấy Trương bá tay cầm ô run lẩy bẩy, lật đật đi vào, dáng vẻ hốt hoảng khiến Giang Mặc phải bước ra tận mưa.
“Trương bá, xảy ra chuyện gì?”
Thấy Giang Mặc, Trương bá như trông được cứu tinh:
“Công tử, công tử từ đâu tới? Có gặp tiểu thư không?”
Giang Mặc đáp:
“Nàng bị người Trung Quốc công phủ đón đi cách đây một canh giờ.”
Vốn đã bấn loạn, nghe vậy Trương bá trợn mắt kinh hãi:
“Trung Quốc công phủ? Chả trách… chả trách họ tới Vạn Hòa sầu đoạn trang—”
Giang Mặc nghe mà mông lung:
“Rốt cuộc là sao?”
“Thiếu gia, chỉ e sắp xảy ra chuyện. Cô nương nhà họ Thích bị Củng Vệ ty đưa về kinh kia đã phát hiện sơ hở của tiểu thư, viết thư tìm người Thích tộc tra hỏi. Nay bức thư sắp về tới kinh. Hôm qua tiểu thư ghé dặn ta giả làm biểu thân xa của cô họ Thích kia, chặn bức thư mà đổi. Ta đã bàn bạc xong với người của thương đội!”
Trương bá nói như bắn liên châu:
“Nhưng mới vừa rồi, gã kia lén tới báo: thư từ Cám Châu vừa đưa đến, thì Vạn Hòa Trang có người tới, tự xưng đi làm công vụ cho Trung Quốc công phủ, bèn lấy thư đem đi rồi!”
Trương bá quá cuống, nắm lấy tay Giang Mặc:
“Thiếu gia, thư chưa đổi được, tiểu thư lại bị đưa đi. Vậy phải tính sao? Chẳng lẽ bọn họ sắp phát giác thân phận của tiểu thư?”
Giang Mặc kinh hãi tột độ. Trong thư tất có đầu mối trọng yếu. Nay thư đã vào tay thuộc hạ Quốc công phủ, muốn lấy lại là điều không thể. Cứu Thích Tầm thế nào đây?
Hắn không rõ trong thư viết gì, mà Thích Tầm đã bị mời đi. Giang Mặc hít sâu, ép mình trấn định, lại hỏi:
“Gã thương phu đó có đáng tin không?”
Trương bá đáp:
“Ta đưa đủ bạc, lại nói cô nương họ Thích đang làm việc trong Quốc công phủ, bức thư này vì nàng tư thông với người ta; kẻ tư thông từng đắc tội Quốc công phủ. Gã kia sợ, tự không dám lắm lời.”
Giang Mặc nghiến răng:
“Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cửa hiệu này không thể ở lại nữa. Còn việc của Thích Tầm, ta sẽ nghĩ cách.”
Trương bá cùng Trương thẩm đều thất kinh. Giang Mặc không nấn ná thêm, lập tức rời cửa hiệu.
…
Xe ngựa từ Nha môn Kinh Kỳ lăn bánh, men theo phố mà đi về hướng bắc. Nhịp xe không nhanh không chậm, đủ biết lệnh của Tôn Luật không hề gấp. Trong tiếng mưa tiêu điều bên ngoài, Thích Tầm cố ép mình bình tĩnh lại.
Trong lòng Thích Tầm đã hiểu rõ: bức thư kia chưa tới, hẳn Quốc công phủ nóng lòng muốn sớm đưa Thích Thục đi, nàng ta cùng đường, mới cắn ngược vào mình. Nếu thư chưa đến, vậy hết thảy vẫn còn chỗ xoay chuyển—
…
Xe ngựa dừng trước cổng Quốc công phủ thì màn đêm đã phủ xuống. Hàn Việt dẫn Thích Tầm vào phủ, vừa đi vừa kín đáo quan sát. Thấy nàng dáng vẻ bình thản, tựa như vô sự, hắn chợt sinh nghi, lời Thích Thục nói liệu có thật?
Thích Tầm bắt gặp ánh nhìn, mỉm cười hỏi:
“Hàn giáo úy có thể tiết lộ đôi chút, hôm nay là vì chuyện gì chăng?”
Hàn Việt mặt không đổi sắc:
“Đợi ngươi gặp thế tử thì biết.”
Nàng gật đầu, thần sắc vẫn thong dong. Hàn Việt đưa nàng tới chính viện. Thị tòng ở cửa lập tức bẩm vào:
“Thế tử, Vương gia, Hàn Việt đã về, người cũng mang tới.”
Phó Quyết cùng Tôn Luật đã chờ lâu. Nghe báo, sắc mặt Tôn Luật thoáng trầm, còn Phó Quyết cau mày nhìn về phía cửa. Chẳng bao lâu, Thích Tầm bước vào, vẻ mặt mờ mịt, cung kính hành lễ. Đứng dậy rồi, nàng đảo mắt nhìn Tôn Luật và Phó Quyết, hoàn toàn không rõ vì sao bị gọi tới.
“Thích Tầm…” Tôn Luật khẽ đọc tên nàng, đoạn hỏi:
“Ngươi xuất thân từ Thích gia Kỳ Châu, còn nhớ việc trong tộc không?”
Thích Tầm chớp mắt, kính cẩn đáp:
“Nhớ được chẳng nhiều. Khi ấy gia biến, ta mới chưa đến sáu tuổi, sau lại lâm bệnh nặng, ký ức càng thêm mơ hồ.”
Tôn Luật hỏi tiếp:
“Có nhớ đường huynh của ngươi chăng?”
Nàng khẽ nhíu mày:
“Chỉ mơ hồ… bọn họ…”
“Thế nào?” – Tôn Luật nheo mắt.
Thích Tầm khẽ cúi mi, giọng nghẹn lại:
“Thuộc hạ chỉ nhớ, bọn họ đối xử với thuộc hạ chẳng mấy tốt đẹp.”
Câu này vừa khớp ý Thích Thục. Tôn Luật chau mày, chăm chú dò xét nàng:
“Nhớ được tên gọi nào không?”
Thích Tầm lộ vẻ ngây ngô, lắc đầu:
“Đã không nhớ nữa.”
Khóe môi Tôn Luật nhếch lạnh, rồi hướng ra ngoài:
“Đưa Thích Thục vào.”
Thích Thục chờ ngoài sân đã lâu. Vừa nghe gọi, mắt lập tức sáng, trong lòng dấy hy vọng. Nàng từng khóc lóc ầm ĩ một trận, giờ hơi thở còn dồn dập, song nghĩ tới cơ hội ở lại kinh thành, bèn gắng sức bước vào.
Tới trước cửa, thấy bóng lưng quen thuộc đứng trong đường, nàng càng thêm phấn chấn: Tôn Luật quả đã tin lời mình!
Theo thị tòng vào, nàng hành lễ. Ánh mắt xoay động không ngừng. Thích Tầm lại đầy nghi hoặc nhìn nàng, thấp giọng hỏi:
“Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Thích Thục liếc nàng, nụ cười nửa như giễu cợt. Khi ấy, Tôn Luật bảo:
“Ngươi đem lời vừa nói, nhắc lại cho Thích Tầm nghe.”
Được lệnh, ánh mắt Thích Thục liền lạnh hẳn, nhìn thẳng muội muội:
“Ngươi không cần gọi ta là tỷ. Ngươi căn bản không phải Thích Tầm!”
Lời đầu tiên khiến Thích Tầm sững sờ. Bàn tay giấu trong tay áo bỗng nắm chặt, mặt vẫn chỉ là kinh ngạc:
“Gì cơ? Tỷ tỷ đang nói gì vậy?”
Thấy nàng còn giữ được bình tĩnh, Thích Thục liền dồn dập:
“Hồi nhỏ ngươi tuyệt không ăn nổi hồ đào, ăn vào là khắp người nổi mẩn. Nhưng lần trước chúng ta cùng vào trà lâu, ngươi lại ăn bánh hồ đào rất thích. Còn dám xưng là Thích Tầm sao? Năm đó chúng ta rời Dưỡng tế viện, ngươi bệnh đến thoi thóp, căn bản không thể sống nổi… Ngươi rốt cuộc là ai? Có phải chính là kẻ tội phạm bị truy nã khắp nơi, con gái nhà Lục thị?”
Thích Thục ép sát:
“Muội ta chết rồi, ngươi thừa cơ mạo danh, chỉ để ẩn thân. Bởi vì thân phận muội ta không đến mức tử tội, còn ngươi nếu bị bắt, át sẽ mất mạng!”
Nàng càng nói càng hăng, ánh mắt dữ tợn, ngực phập phồng dồn dập. Thích Tầm nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Phó Quyết cùng Tôn Luật, như thấy mọi sự buồn cười. Ngay lúc ấy, nàng mới nhận ra lỗ hổng của mình—chính là bánh hồ đào.
“Vì muốn ở lại kinh, tỷ tỷ lại bịa đặt hãm hại ta sao?”
Nàng khẽ cười cay đắng:
“Năm xưa, tỷ bỏ mặc ta, cũng vì sợ ta liên lụy. Giờ lại muốn dẫm lên tính mạng ta để cầu đường sống. Tỷ có biết, nếu thật là người Lục gia, thì ta đã là tử tội?”
Thấy muội muội không nhận, còn quay sang trách móc, Thích Thục tức đến thở gấp, trán rịn mồ hôi:
“Ngươi đừng lấp l**m! Ta vừa nói, ngươi giải thích thế nào?!”
Thích Tầm không hề sợ hãi:
“Tỷ nói đúng, ta thuở nhỏ chẳng ăn được hồ đào. Nhưng sau này làm ngỗ tác, chẳng hiểu sao bệnh lại khỏi. Muốn bù cho nuối tiếc thuở bé, ta càng ưa thích món ngọt dẻo.”
“Khỏi bệnh? Thứ bệnh đó làm sao khỏi được? Năm ấy phụ thân mời danh y giỏi nhất thành, đều nói không thuốc nào chữa được! Ngươi dám nói vô cớ mà khỏi? Nực cười!”
Đối diện sự công kích, Thích Tầm chỉ buồn bã:
“Tỷ vì hiểu lầm mà vu oan ta. Nhưng tỷ có nghĩ, Tôn chỉ huy sứ cùng Vương gia nhiều phương pháp nghiệm chứng, sao bị lừa dễ vậy? Căn bệnh ta chính là tự dưng thuyên giảm, ta cũng chẳng rõ nguyên do. Nếu Tôn chỉ huy sứ và Vương gia không tin, xin mời đại phu chẩn xem.”
Tôn Luật trầm ngâm một thoáng, gật đầu:
“Đi mời một vị đại phu giỏi tới.”
Thị tòng vâng lệnh đi ngay. Thích Thục thấy Tôn Luật đã ngả về muội muội, giận dữ đến run:
“Vậy còn chuyện mẫu thân ngươi làm bánh hồ đào? Mẫu thân ngươi mất đã lâu, căn bản chưa từng làm bánh hồ đào cho ngươi!”
Thích Tầm vẫn bình thản cau mày:
“Ta bao giờ nói mẫu thân ta từng làm bánh hồ đào? Tỷ tỷ nói dối trước mặt mọi người sao? Hôm qua tỷ còn tìm ta, bảo ta cầu xin Vương gia để tỷ ở lại kinh… À, ta hiểu rồi. Là bởi sáng nay tỷ hỏi, ta đáp rằng chưa kịp bẩm Vương gia? Nhưng tỷ đâu biết, hôm qua ta đã mở lời rồi.”
Thích Thục nghe thế sững lại. Thích Tầm tiếp:
“Bởi chuyện ấy, tỷ oán ta? Năm xưa tỷ bỏ ta, ta đã không chấp. Ngờ đâu bao năm, tỷ vẫn như cũ.”
Sợ Tôn Luật trách nàng “không biết chừng mực”, lại dám toan tính với Phó Quyết, Thích Thục hốt hoảng nhìn sang Tôn Luật:
“Không… không phải, Thế tử. Ta chỉ… ta chỉ quá sợ hãi. Ta nói đều là thật. Ta có chứng cớ, bức thư… bức thư…”
Chỉ dựa lời miệng, Thích Thục nào đấu nổi Thích Tầm. Nàng cũng không ngờ, trước Củng Vệ ty chỉ huy sứ và Lâm Giang Vương, Thích Tầm vẫn bình tĩnh, cắn chặt không nhận. Lòng nàng cuống quýt; bỗng ngực đau thắt, như có sạn chắn ngang cổ họng, đau buốt rồi nghẹn thở cuộn tới như thủy triều.
“Thư… bức thư… ta…”
Lời đứt quãng, nàng ôm ngực th* d*c. Má hồng vì cãi vả vụt tái bệch, thân hình mềm nhũn lăn xuống đất. Nàng không ngờ lại phát bệnh đúng lúc này, vừa giận vừa sợ, nhưng càng thế càng nghẹt thở, mắt trợn trắng, ngã đánh “phịch”.
“Tỷ tỷ!” Càng nguy bách Thích Tầm càng phải ép mình trấn tĩnh. Thấy Thích Thục ngã, vốn định mặc kệ; song nhìn sắc mặt nàng ta khác thường, rốt cuộc không kìm được bước tới, ngẩng nhìn Tôn Luật và Phó Quyết:
“Thế tử, Vương gia, nàng phát bệnh rồi—”
Bệnh tới cấp bách, mồ hôi lạnh túa mặt, Thích Thục nghẹt thở co giật. Thích Tầm thấy rõ, hiểu ngay nguy hiểm. Tôn Luật và Phó Quyết cũng bước lại. Tôn Luật buông tiếng trách:
“Sao lại phát cơn lúc này.” Rồi quát ra ngoài:
“Đi xem thuốc của nàng để ở đâu!”
Thích Thục run như sàng, vung tay quờ quạng, chộp lấy cánh tay Thích Tầm. Đến cửa tử, nàng nào còn kể chỉ trích ai, chỉ dâng mắt khẩn cầu:
“Cứu…”
Thích Tầm biết chút y lý, hiểu rõ thống khổ ấy. Lần trước Thích Thục suýt chết, là nàng ra tay cứu; song Thích Thục lại “ân đoạn nghĩa tuyệt”. Vậy lần này thì sao?
Tiếng thở rít nơi cổ họng mỗi lúc một thô, thân hình co giật dữ dội. Cánh tay Thích Tầm bị bóp đến đau, nhưng lần này trong lòng nàng lại là một mảnh băng giá.
Nàng quỳ xuống bên Thích Thục, mái tóc che nửa mi, ở nơi người khác không thấy, đôi mắt nàng lạnh lẽo nhìn kẻ đang quẫy như cá mắc cạn. Tim đập thình thịch, tai ù ầm; giây lát, Tôn Luật và Phó Quyết như xa đi, sảnh đường trống rỗng chỉ còn hai người.
Chỉ cần nàng không mở miệng, Thích Thục chết cũng chẳng liên can.
“Phải mời đại phu, bằng không nàng sẽ chết!”
Sống lưng Thích Tầm căng thẳng; tiếng nói bật ra như không phải của mình:
“Chỉ có thuốc thì chưa đủ. Hôm nay cơn nặng hơn bữa trước. Phải đưa nàng tới nơi ấm và thoáng, chờ đại phu đến.”
Tựa như lưỡi dao sắp đâm xuống ngực Thích Thục—nàng không thể hạ thủ, bèn ném dao xuống đất. Nói xong, cổ họng nàng nghẹn ứ; chẳng biết nên thương hay nên hận chính mình. Nàng không đành thấy chết không cứu, dù biết người này sống chỉ hại nàng—
“Người đâu! Khiêng nàng về phòng! Mau mời đại phu!” Tôn Luật quát lớn. Khi hai gia nhân nâng Thích Thục dậy, hắn liếc qua Thích Tầm, lại trấn an Thích Thục:
“Yên tâm, bức thư đã có người canh giữ.”
Lời ấy như bẻ gãy cọng rơm cuối cùng đè trên ngực Thích Tầm. Nàng lảo đảo khi đứng lên. Cánh tay bỗng ấm—Phó Quyết đỡ lấy nàng. Nàng hoảng hốt ngước nhìn, chạm vào con ngươi sâu thẳm của hắn, lòng run bắn. Nàng giật tay khỏi bàn tay ấy như bị bỏng:
“Thuộc hạ theo sang xem.”
Thích Tầm đi sau hai tiểu lại; mặt chỉ lộ một thoáng lo, nhưng tay chân thì lạnh buốt, trong đầu rối như tơ vò. Trước bức thư kia, Thích Thục có chết hay sống đã không còn trọng yếu.
Về tới viện Thích Thục, Thích Tầm gần như theo bản năng sai bảo hai tiểu lại cách an trí người bệnh. Giọng nàng khàn đặc, lòng nóng như lửa đốt; trong khoảnh khắc, chóp mũi cay xè—có lẽ, thật sự hết cách rồi!
Phó Quyết và Tôn Luật đứng ngoài cửa, nhìn Thích Tầm bận rộn chỉ dẫn. Tôn Luật chỉ thấy cảnh tượng này quá đỗi quái lạ. Phó Quyết khẽ nói:
“Nếu nàng là đào phạm kia, liệu có thể cứu nàng ta như thế không?”
Tôn Luật mím môi không đáp. Đúng lúc ấy, từ phía đại môn có tiểu lại phòng môn chạy vội, tới trước mặt hắn bẩm to:
“Thế tử, Tuần Phòng Doanh có người tới, nói phát hiện manh mối nghi là quận chúa!”
Mặt Tôn Luật biến sắc:
“Người đâu?”
“Đang chờ ở cổng—”
Hắn nào còn nán, nghĩ Thích Tầm dẫu sao cũng không chạy, lập tức quay gót ra cửa phủ. Phó Quyết nhìn theo bóng hắn, lại ngó lướt vào phòng, rồi liền bước vào.
Trong phòng, Thích Tầm dặn:
“Chính hai vị thuốc này—phải nhanh, lập tức sắc mang tới!”
Thích Thục dựa đầu giường, mặt trắng bệch. Dù nửa mê nửa tỉnh, cổ họng vẫn khò khè. Hai tiểu lại chạy đi lấy thuốc. Thích Tầm còn thất thần, lạnh lẽo nhìn Thích Thục. Nàng bỗng cảm thấy một ánh mắt đặt trên mình, ngoảnh lại mới thấy Phó Quyết đã vào.
Thư chưa đến, nàng còn gắng giữ mảy may lý trí. Khóe môi dằng ra chút cười bất lực:
“Vương gia tin sao? Việc này… thực là hoang đường…”
Trong mắt nàng đầy cảnh giác; đầu ngón tay co trong tay áo khẽ run, hơi thở chẳng ổn. Tự cho là che giấu khéo, nhưng chỉ có Phó Quyết nhìn ra nàng kinh hoảng nhường nào. Trung Quốc công phủ như chiếc lao, nàng như tử tù chờ luận tội; đáng sợ hơn cả là, từ đầu chí cuối chỉ một mình nàng gánh hết.
Nàng chí lực bền cứng, có lẽ chịu đựng nổi mọi dày vò. Nhưng khoảnh khắc này, Phó Quyết nhìn rất rõ nỗi tuyệt vọng cô độc ấy—hắn nào nỡ bỏ mặc nàng trong cảnh đường cùng.
Hắn quyết định trong chớp mắt. Bước nhanh tới gần, khi Thích Tầm toan né, hắn nắm lấy tay nàng.
Thích Tầm sững ra, tưởng hắn sẽ tra vấn. Nàng tuyệt đối không ngờ, Phó Quyết kéo nàng áp lại trước ngực, chậm rãi nói từng chữ:
“Trước khi thư tới, đừng nói gì cả. Không ai có thể nhận ra ngươi…”