Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Cô biết, Lục Cảnh Hoài đang ở trong đó.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng cô: “A Ý, em đang nhìn gì thế?”
Trình Vi Ý nghe thấy tiếng của Trình Cẩn Từ nhưng không quay đầu lại, chỉ giơ sợi dây chuyền trong tay lên.
“Anh, giúp em mang cái này trả lại đi.”
Tặng cho ai, bọn họ đều biết rõ.
Nghe vậy, sắc mặt Trình Cẩn Từ trầm xuống, lập tức giật lấy sợi dây chuyền, kiểm tra cẩn thận rồi định gọi người làm tới chất vấn.
Trình Vi Ý nhanh chóng ngăn lại: “Anh, không cần đâu, em không sao.”
Trình Cẩn Từ đang nhấc chân ra ngoài thì vội thu lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô: “A Ý…”
Trình Vi Ý mỉm cười lắc đầu, cô hiểu rõ anh trai đang sợ cô vì nhận được quà của Lục Cảnh Hoài mà gợi lại nỗi đau trong quá khứ, rồi lại buồn bã.
Cho nên anh mới vội vàng muốn thay cô làm mọi chuyện.
Nhưng cô thật sự đã buông bỏ rồi.
“Em thật sự không sao đâu, anh chỉ cần đưa món quà này trả lại cho anh ta, những chuyện khác không cần bận tâm.”
Nhưng Trình Cẩn Từ vẫn không tin hẳn, dè dặt hỏi dò: “Em thật sự đã buông bỏ anh ta rồi sao?”
Câu trả lời của cô rất dứt khoát: “Rồi.”
“Em từng yêu, từng giận, từng hận anh ta, nhưng tất cả đều đã trôi qua theo thời gian. Em và anh ta không gặp lại, không làm phiền nhau nữa, chính là kết cục tốt nhất. Dù sao, hiện tại chúng em cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.”
Một đoạn rất dài như vậy, Trình Vi Ý nói rất bình thản, trong giọng nói toàn là sự nhẹ nhõm.
Trình Cẩn Từ nhìn cô thật lâu với ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng mỉm cười theo cô.
Chỉ là tay anh giấu sau lưng đã lặng lẽ bấm nút tắt ghi âm trong điện thoại.
Chạng vạng tối, toàn thành phố bắt đầu nổ pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời.
Ánh sáng muôn màu chiếu sáng cả nửa vòm trời.
Trên ban công nhà họ Trình, Trình Vi Ý được các vị khách vây quanh như sao vây trăng.
Từ xa trong xe, Lục Cảnh Hoài chỉ lờ mờ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô.
Nụ cười ấy vẫn rạng rỡ và có sức lan tỏa như trước, khiến anh cũng bất giác mỉm cười theo.
“Sinh nhật vui vẻ, A Ý của anh.”
Khi chùm pháo hoa cuối cùng tắt lịm, khách mời cũng lần lượt rời đi.
Những chiếc xe sang trọng dần lăn bánh khuất bóng nơi chân trời.
Biệt thự nhà họ Trình trở lại vẻ trống vắng, chỉ còn vài người giúp việc đang dọn dẹp đại sảnh.
Nhưng xe của Lục Cảnh Hoài vẫn chưa hề nhúc nhích.
Cho đến khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà được tắt đi, anh mới ra hiệu cho trợ lý khởi động xe.
Thế nhưng đúng lúc ấy, cửa sổ bên cạnh anh lại bị người ta nhẹ nhàng gõ vào.
Người đến là quản gia của nhà họ Trình.
Thấy Lục Cảnh Hoài hạ kính xe xuống nhìn mình, quản gia đưa món quà mà sáng nay anh gửi đến, trả lại cho anh.
Hai người chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Lục Cảnh Hoài không chịu nổi nữa, đưa tay nhận lại món quà.
Chỉ là khi anh cầm lấy, bàn tay khẽ run đã tố cáo tâm trạng có phần rối loạn trong anh lúc này.
Sau tiệc sinh nhật, Trình Vi Ý lập tức lao vào chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh đầu tiên của mình sau khi ly hôn.
Ban đầu cô vẫn lo lắng không biết triển lãm lần này có thuận lợi hay không.
Dù sao cô cũng đã gần năm năm không tổ chức triển lãm, mà mỗi năm lại có vô số nhân tài mới mọc lên như nấm sau mưa, tác phẩm xuất sắc thì nhiều không kể xiết.
Có lẽ chẳng còn mấy ai còn thời gian hay tâm trí để quan tâm đến một “người cũ” đã im lặng suốt năm năm như cô.
Thế nhưng vào đúng ngày mở bán vé sớm, tất cả vé đã bị cháy sạch chỉ trong ba giây!
Trình Vi Ý nhìn giao diện bán vé trống trơn, sững người thật lâu, rồi bất ngờ hét lên một tiếng đầy phấn khích.
Người nhà ở bên cạnh cũng xúc động đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy cô.
Với tư cách là buổi triển lãm trở lại sau năm năm, hôm ấy có rất nhiều người đến xem.
Khu Nam thành phố vốn dĩ ít người qua lại, lần đầu tiên bị kẹt xe.
Nhưng điều đó cũng không thể ngăn nổi sự cuồng nhiệt của mọi người.
Tất nhiên, Lục Cảnh Hoài cũng đến.
Chuyện xảy ra lần trước không hề khiến anh chùn bước, nhưng thời gian mà cha anh dành cho anh cũng đã sắp cạn kiệt.
Vì vậy, anh phải tăng tốc.
Ban đầu sau khi vào triển lãm, anh định sẽ đi thẳng đến tìm Trình Vi Ý.
Nhưng khi vô tình ngẩng đầu nhìn thấy tác phẩm của cô, bước chân vội vã của anh lại chậm dần.
Lục Cảnh Hoài biết Trình Vi Ý biết vẽ.
Trong nhà có rất nhiều bức tranh do chính tay cô vẽ, đều là của hồi môn khi cô lấy anh.
Sau khi kết hôn, vì muốn làm một người vợ tốt của nhà họ Lục, cô đã không cầm bút vẽ nữa.
Người ta nói, đã lâu không vẽ thì linh cảm sẽ cạn kiệt.
Nhưng Trình Vi Ý chính là minh chứng ngược lại.
Bất giác, Lục Cảnh Hoài bị những bức tranh ấy thu hút đến mức dừng bước.
Từng bức tranh, từng dòng giới thiệu, anh đều xem vô cùng chăm chú, thậm chí còn ghé tai thảo luận với người xem bên cạnh.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh.
“Bức tranh này tên là…”
Lục Cảnh Hoài vội vàng tỉnh lại, ngoảnh đầu theo hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Trình Vi Ý đang đứng không xa, giới thiệu tác phẩm của mình cho một chàng trai tóc vàng mắt xanh.
Nam thanh nữ tú, trông rất xứng đôi.
Nhưng lại khiến mắt anh nhói đau.
Anh biết rất rõ, bản thân bây giờ hoàn toàn không có tư cách để ghen với Trình Vi Ý.
Nhưng anh vẫn không kiềm được mà muốn bước tới.