(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Và cuối cùng —
khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ trong bữa tiệc hôm nay: Nguyễn Khuynh Khuynh!
Người đàn ông đang ôm hôn cô ta lại là một gương mặt xa lạ, nhếch nhác và bỉ ổi!
Ầm!
Cả khán phòng như bị thiên thạch rơi trúng.
Các phóng viên được mời đến bữa tiệc lập tức phát hiện siêu tin hot, ống kính lia về phía màn hình, tiếng máy ảnh vang lên như pháo nổ.
“Trời đất ơi, tưởng chỉ là tiệc sinh nhật tầm thường, ai ngờ dính cú sốc này!”
“Tin này chắc chắn sẽ nổ tung mạng xã hội!”
“Đừng nói nữa, quay nhanh đi! Biết đâu lát nữa họ tắt mất!”
Cả hội trường hóa đá.
Lục Cảnh Hoài thì đơ như tượng.
Nguyễn Khuynh Khuynh thì run rẩy, mặt trắng bệch vì sợ.
Video vẫn tiếp tục.
Trong clip, khi Nguyễn Khuynh Khuynh bị hôn đến nghẹt thở, tên đàn ông kia bật cười khả ố:
“Lão đây sao lại không đến chứ, dù gì cũng là cha ruột của đứa bé mà!”
“Vợ anh vẫn giỏi thật đấy, bịa mỗi chuyện đơn giản mà khiến hai vợ chồng tụi nó tan vỡ, còn bắt được thằng đó nuôi hộ con mình.”
“Sau này đợi con mình làm người thừa kế, thì mình xử thằng ngu kia luôn, ha ha…”
Rầm!
Tiếng vỡ của chiếc bình trong phòng vang lên, camera chao đảo rồi mất tín hiệu.
Người giữ máy ghi âm bị dọa đến mức vứt vội xuống đất.
Chẳng ngờ cú rơi ấy lại vô tình bật chế độ phát lại —
Video tiếp tục phát ra lần nữa.
“Không! Dừng lại đi! Tắt đi!”
Nguyễn Khuynh Khuynh cuối cùng cũng hoảng loạn gào lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vặn vẹo đến đáng sợ.
Nhưng không một ai bước lên giúp cô ta.
Mọi người chỉ lặng lẽ lùi lại, nhìn cô ta như nhìn một con thú bị dồn vào đường cùng.
Bỗng nhiên, cô ta như nhớ ra điều gì, vội chạy đến bên cạnh Lục Cảnh Hoài, ôm lấy cánh tay anh, khóc rưng rức:
“Cảnh Hoài, không phải đâu! Đây là video giả, có người cố tình gài em đấy!”
“Em yêu anh như thế, sao có thể làm chuyện này chứ?! Anh tin em đi!”
Lục Cảnh Hoài chỉ đứng lặng.
Ánh mắt anh sâu thẳm như đáy vực, đen đến mức u ám và đáng sợ.
Nhìn cô ta như nhìn một xác chết.
Rẹt!
Tờ giấy xác nhận phá thai bị anh ném mạnh vào mặt Nguyễn Khuynh Khuynh.
Mép giấy bén ngót xé rách làn da trắng mịn, để lại một vết cắt sâu đến bật máu.
Nguyễn Khuynh Khuynh ngơ ngác ôm mặt, nước mắt chưa kịp rơi thì đã bị một cái tát trời giáng đập ngã xuống sàn.
“Đồ đê tiện!”
Lục Cảnh Hoài thở dốc, ánh mắt tràn ngập bi phẫn.
Anh từng nghĩ cô là cô em gái ngây thơ trong sáng năm xưa.
Hai người lớn lên bên nhau, cô luôn dính lấy anh.
Sau này nhà họ Nguyễn sa sút, anh vì nghĩa tình ông nội cô từng cứu ông nội anh mà bao dung đủ điều.
Nhưng anh đâu ngờ —
Cô ta lại là một con rắn độc mang mặt người.
Như tìm được chỗ phát tiết, mũi giày da của Lục Cảnh Hoài hung hăng đá mạnh vào bụng dưới của Nguyễn Khuynh Khuynh.
Tiếng khóc và van xin thảm thiết của cô ta lại như thuốc kích thích với anh, khiến chân anh càng đá càng mạnh.
Cho đến khi một đoá hoa đỏ rực nở rộ dưới người cô ta —
Máu chảy loang lổ, mùi tanh nồng nặc tràn ngập khắp không khí.
Nhưng không ai dám bước lên ngăn cản.
Tiếng hét thảm thiết của Nguyễn Khuynh Khuynh dần yếu đi,
Ánh mắt cũng dần trở nên trống rỗng như xác chết.
Từ khi nhà họ Nguyễn sa sút, cô ta ban đầu chỉ muốn dựa vào sự áy náy của Lục Cảnh Hoài để sống một cuộc đời sung túc.
Nhưng lòng tham một khi được nuôi lớn, thì chẳng thể dừng lại.
Cô bắt đầu ghen tỵ.
Ghen với tất cả những ai sống tốt hơn mình.
Ghen với Lục Cảnh Hoài, ghen với Trình Vi Ý.
Tại sao bọn họ không cần làm gì mà vẫn được sống đủ đầy?
Tại sao cô ta nỗ lực bò lên, cuối cùng vẫn chỉ giãy giụa trong bùn lầy?
Ghen tỵ đã làm cô ta mất đi lý trí.
Cô cấu kết với bọn bắt cóc, dùng thân thể bị làm nhục để đổi lấy sự thương hại của anh, đổi lấy việc Trình Vi Ý rời khỏi cuộc đời anh.
Nhưng đúng lúc sắp thành công, một đoạn video… đã đạp cô ta xuống vực sâu địa ngục.
Cơn giận của Lục Cảnh Hoài chưa nguôi.
Anh xách cô ta dậy, bàn tay gân guốc siết chặt cổ cô như gọng kìm thép.
Oxy trong phổi càng lúc càng ít, gương mặt Nguyễn Khuynh Khuynh dần chuyển sang màu xám xịt.
Khi cô ta sắp lịm đi, Lục Cảnh Hoài mới buông tay, ném cô xuống sàn như vứt rác.
Anh dùng khăn mà quản gia đưa tới, lạnh lùng lau sạch mùi máu tanh dính trên tay, như thể vừa chạm vào thứ bẩn thỉu nhất đời.
“Đưa đến bệnh viện, không chết là được.
Sau đó… ném thẳng vào tù.”
Tù?
Khi nghe thấy hai chữ ấy, ánh mắt chết lặng của Nguyễn Khuynh Khuynh bỗng tràn đầy hoảng sợ.
Không!
Cô ta không muốn ngồi tù!
Dù chỉ mới sống trong giàu sang vài tháng, nhưng cô đã quen với cuộc sống đó rồi.
Tuy giờ không còn danh phận Lục phu nhân,
Tuy cũng không thể dựa vào đứa con để tranh tài sản,
Nhưng cô vẫn còn đống túi xách, trang sức, nhà cửa, xe cộ mà anh từng mua cho mình.
Cô nghĩ, dù chia tay cũng có thể bán hết rồi bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác.
Nhưng giờ anh muốn tống cô ta vào tù, để cô ta trắng tay.
Đó còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Nguyễn Khuynh Khuynh không màng đau đớn, cố lết người dậy, lao về phía Lục Cảnh Hoài, định ôm lấy chân anh mà khóc lóc van xin.
Nhưng vệ sĩ đã kịp tiến lên, lôi cô ta đi như lôi một con chó ướt.
“Không!
Không mà!”
“Lục Cảnh Hoài! Anh không thể đối xử với em như vậy!”
Tiếng gào thét xé ruột, khiến ai nghe cũng thấy rợn người.
Ai cũng nhớ…
Mới một giây trước, anh còn nâng niu cô ta như báu vật.
Mà giờ… lại đạp nát cô ta dưới chân không thương tiếc.
Yêu và hận, đôi khi… chỉ cách nhau một hơi thở.
Nhưng chuyện động trời ấy… cuối cùng không hề được lan truyền ra ngoài.
Tập đoàn Lục thị chi ra một khoản tiền khổng lồ để dập tắt scandal.
Trên mạng, không tìm được bất kỳ từ khóa nào liên quan đến sự kiện hôm đó.
Giới truyền thông tưởng thủ đô bình yên trở lại.
Nhưng dưới mặt nước… vẫn cuộn sóng ngầm.
Nguyễn Khuynh Khuynh và tên bắt cóc lần lượt bị Lục thị đưa vào tù.
Toàn bộ tài sản từng trao cho nhà họ Nguyễn cũng bị thu hồi sạch sẽ.
Cha mẹ cô ta từng định đến trụ sở Lục thị gây rối,
Kết quả bị đội an ninh đánh cho chạy trối chết như chuột lạc đàn.
Giới thượng lưu không ai lên tiếng châm chọc, chỉ im lặng đứng ngoài xem trò hề.
Cứ tưởng…
Vở kịch Lục Cảnh Hoài mất mặt đã đến hồi kết.