- Trang chủ
- KIẾP NÀY KHÔNG VÌ CHÀNG
- Chương 8
Chương 8
Truyện: KIẾP NÀY KHÔNG VÌ CHÀNG
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
10.
Trên đường về, chỉ có tiểu bảo ríu rít nói cười không ngớt.
Ta và Thẩm Dực một đường im lặng.
Khi đến trước cửa nhà, ta gom hết dũng khí, cười gượng giải thích:
“Thẩm đại ca, thật xin lỗi.
Người vừa rồi là phu quân cũ của ta, chúng ta đã hòa ly rồi. Không biết hôm nay hắn phát điên gì, lại tìm đến ta.
Ta chỉ giả vờ trêu tức hắn, mong hắn buông tay. Mong huynh chớ để bụng.”
Thẩm Dực dịu dàng đáp:
“Không sao. Có thể giúp được cô nương là vinh hạnh của tại hạ.”
Ta khẽ mỉm cười, cáo từ hai cha con.
Vừa định xoay người vào cửa thì Thẩm Dực bỗng gọi lại:
“Lạc cô nương, thật ra… ta nghĩ rằng nàng có thể dựa vào—”
Ta đã đoán được hắn muốn nói gì, liền vội cắt lời:
“Thẩm đại ca, huynh mau xem! Con diều kia đẹp quá!”
Tiểu bảo bị con diều nhiều màu sắc hấp dẫn, lập tức kéo tay phụ thân đòi đi thả diều.
Thẩm Dực nhìn ta đầy bất lực, còn ta thì né tránh ánh mắt chàng.
Nhưng chàng nào không hiểu ý ta?
Cuối cùng, chàng chỉ gật đầu đáp:
“Diều trông cũng thật đẹp. Lạc cô nương, nàng hiểu rõ ý ta là được. Nếu một ngày nào đó nàng đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta.”
Ta chỉ khẽ mỉm cười, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Tiểu Bảo vẫn hào hứng mời ta cùng đi thả diều với nó.
Ta đưa mắt nhìn sang Thẩm Dực, chàng nắm tay Tiểu Bảo dịu dàng nói:
“Tỷ tỷ xinh đẹp của con phải về nhà rồi.
Hay là hai cha con mình tự học làm diều, chờ làm xong thì đem ra thả cho mọi người xem, được không?”
Vì thế, Tiểu Bảo nhanh chóng quên mất ta, lôi kéo phụ thân đi mua vật liệu làm diều.
Sau khi chia tay hai cha con họ, cuối cùng ta cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Dù sao đi nữa, ta cũng chưa từng có ý định tái giá.
Nghĩ đến chuyện nếu cứ tiếp tục sống cạnh nhà họ Thẩm, e rằng ngày ngày chạm mặt, cũng có phần ngượng ngập.
Huống chi phần lớn sản nghiệp của ta đều tập trung ở Đông thị, ta quyết định dọn nhà đến đó để tiện bề trông coi.
Khi ta nói với cô mẫu về chuyện chuyển nhà, người cười trêu chọc:
“Ta nghe nói mấy ngày trước con còn cùng phụ tử nhà họ Thẩm ra ngoài thả diều nữa. Sao? Xuân tâm đã khẽ động rồi ư?”
Ta hoảng hốt:
“Cô mẫu, người hiểu lầm rồi!”
Thật ra, là bởi diều của phụ tử họ Thẩm làm xấu đến thảm thương, Tiểu Bảo buồn bã rơi lệ.
Đúng lúc ta đi ngang qua, thấy cảnh ấy liền mềm lòng, an ủi nó một hồi rồi cùng thả diều với nó, khiến nó bật cười qua nước mắt.
Ta đem chuyện đầu đuôi kể hết một lượt, cô mẫu nghe xong, hơi tiếc nuối nói:
“Thật ra, Thẩm Dực quả là một lựa chọn không tệ.
Người hiền hậu, gia cảnh đàng hoàng, lại có thể hòa thuận với con trẻ.
Con thật sự không muốn cân nhắc nữa sao?”
Ta lắc đầu:
“Cô mẫu, con không muốn làm mẹ kế. Làm mẹ kế rất khó.
Dẫu có một lòng đối tốt, cũng khó mà chu toàn mọi mặt, lúc nào cũng bị dòm ngó xét nét.
Huống hồ, nếu mai sau con sinh con ruột của mình, thật khó đảm bảo bản thân có thể đối đãi với con chồng như nhau.”
Người còn muốn khuyên thêm: “Nhưng con vốn là người tâm địa hiền hậu, nào phải hạng ích kỷ…”
Ta khẽ cười: “Hiện giờ con sống không tốt sao?”
Người đáp: “Nhưng con cũng nên nghĩ đến đường lâu dài.”
Ta nghiêm túc nói: “Hiện giờ con có nhà riêng để ở, có sinh ý để mưu sinh. Như vậy chẳng phải là tính toán lâu dài rồi sao?”
Người thấy ta ý đã quyết, rốt cuộc không khuyên nữa.
11.
Thế nhưng, Cố Thời Cẩn khi thấy ta một lòng một dạ vùi mình vào công việc buôn bán, lại biết Thẩm Dực chỉ là cái cớ để ta từ chối hắn, liền bắt đầu cố tình xuất hiện trước mặt ta.
Song, ta sẽ không đổi ý.
Cớ gì hắn hối hận, thì ta lại phải mềm lòng, thuận theo ý hắn, quay về như thuở ban đầu?
Ta chỉ chuyên tâm mở rộng sinh ý, cuối cùng cũng có một ngày, sản nghiệp của ta trải dài khắp mọi nơi từ Nam chí Bắc.
Mà ta cũng theo đó mà dời chân khắp chốn, tiêu dao tự tại, du ngoạn khắp non sông.
Cố Thời Cẩn mang thân quan chức, không thể bôn ba cùng ta, từ đó không còn cơ hội quấy rầy cuộc sống của ta nữa.
Nghe nói, sau này hắn hay tự an ủi mình, rằng chỉ cần ta chưa tái giá, những nam tử bên cạnh ta cũng chỉ là bầu bạn nhất thời do bạc vàng mà đến, không đáng bận tâm.
Cho đến khi hắn tròn bốn mươi tuổi, có tin truyền đến rằng hắn lâm bệnh nặng.
Thầy thuốc bảo hắn bao năm mang uất khí trong lòng, lâu ngày tích tụ thành bệnh, nên mới sớm suy kiệt như thế.
Hắn cho người gửi thư đến, nói muốn gặp ta một lần cuối, rồi mới nhắm mắt xuôi tay.
Thậm chí đến nhà mẹ đẻ ta cũng chẳng nỡ nặng lời, khuyên ta nên vì tình nghĩa hắn cả đời không tái giá mà đồng ý gặp mặt lần cuối.
Nhưng đến khi hắn nhắm mắt, vẫn không đợi được một lời gật đầu từ ta.
Ta đã nói, cả đời này không còn dính dáng đến hắn nữa, thì quyết chẳng đổi thay.
Đến cuối đời, khi ta nằm trên giường, khép đôi mắt lại mà nghĩ, kiếp này ta sống tiêu dao khoáng đạt hơn hẳn kiếp trước.
Ta cuối cùng cũng không uổng một lần sống lại, lòng ta đã mãn nguyện lắm rồi.