Quay lại chương 1 :

“Con biết chuyện hòa ly sẽ trở thành đề tài cho thiên hạ đàm tiếu. Nhưng con sẽ không lưu lại kinh thành lâu nữa. Một khi rời đi rồi, thời gian qua đi, thiên hạ cũng sẽ quên thôi.”

Phụ mẫu ta thấy ta quyết ý như sắt, chỉ đành thở dài đồng thuận.

Phụ thân biết ta không muốn ở lại kinh thành, liền bảo ta đến Giang Nam nương nhờ cô mẫu.

Nhà chồng của cô mẫu ta tại đất Giang Nam vốn là đại tộc, có cô lo liệu, phụ mẫu mới có thể yên tâm.

Trước ngày lên đường, ta ra phố chuẩn bị một số vật dụng cần thiết cho chuyến đi.

Khi đi ngang qua một tiệm vải, chưa bước vào đã thoáng thấy thân ảnh Cố Thời Cẩn.

Hắn đang lựa chọn vải vóc, bên cạnh là một vài bằng hữu thường tụ tập chè chén cùng nhau.

Một người trong bọn nói: “Cố huynh, chuyện huynh và phu nhân hòa ly, khắp nơi đều đồn thổi cả rồi. Sao thế? Chẳng lẽ huynh thật sự định cưới Lục Thanh Ninh làm vợ?”

7.

Nghe đến đây, tay Cố Thời Cẩn đang sờ vải bỗng khựng lại, khó chịu đáp: “Nói bậy gì đó! Ta và biểu muội lúc nào nói muốn thành thân?”

Một người khác cười ha hả: “Cũng phải thôi, Lục Thanh Ninh chẳng phải là một phụ nhân bị Dung vương phế bỏ đó sao? Như vậy thì làm sao xứng đôi với huynh?”

Nghe ra được ý tứ khinh miệt trong lời nói, Cố Thời Cẩn cau mày phản bác: “Nói nàng là gì đó? Dựa vào đâu mà nói nàng như thế? Ta và nàng vốn chẳng có gì vượt quá lễ nghĩa, nào có chuyện xứng hay không xứng?”

Chúng nhân thoáng sửng sốt. Có người không kìm được hỏi: “Vậy thì vì cớ gì huynh phải hòa ly với phu nhân? Nói thật lòng, phu nhân nhà huynh không chỉ xinh đẹp, mà còn giỏi việc gia đình.”

Cố Thời Cẩn đỏ mặt tía tai, ngượng ngập nói: “Còn chẳng phải tại nàng cứ quậy phá lung tung sao? Ban đầu ta cũng chẳng định so đo với nàng, nhưng lời qua tiếng lại, nếu không hòa ly thì chẳng phải là ta mất mặt sao?”

Có người dè dặt hỏi: “Vậy… huynh có tính đón nàng về lại không? Dù gì trong phủ cũng không thể thiếu nữ chủ nhân mãi được.”

Cố Thời Cẩn nhất thời trầm mặc, không đáp.

Một người bỗng bật cười: “Huynh thật sự định đưa nàng ấy quay về sao?”

Cố Thời Cẩn chau mày phản vấn: “Thì sao? Không được chắc?”

Kẻ nọ cười hì hì: “Ta nghe nói, nữ nhi Lạc gia xưa nay chưa bao giờ lo không có người cưới.

Nếu huynh không nhanh tay, e rằng họ sẽ sớm thay nàng định thân rồi đó.”

Chưa đợi hắn trả lời, một người khác lại chen vào:

“Ta thì thấy, cũng chẳng cần phải vội.

Nữ nhân là không thể chiều chuộng quá mức.

Một khi nàng làm tới, nàng sẽ chẳng coi huynh ra gì.

Huynh xem, nàng một mực đòi hòa ly, chẳng phải là vì chẳng hề xem huynh là trượng phu đó sao?”

Cố Thời Cẩn gật đầu tán đồng:

“Lời ấy có lý. Dù sao nàng cũng là thân phận tái giá, muốn đổi gả đâu phải dễ dàng gì.

Đợi nàng ở lại nhà mẹ đẻ lâu ngày, bị người đời xem thường, không chịu nổi nữa thì tự nhiên sẽ quay lại tìm ta. Đến lúc ấy, nàng sẽ cầu xin được trở lại làm Cố phu nhân.”

Nghe hết những lời ấy, ta chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, lặng lẽ xoay người rời đi.

Vài ngày sau, ta mang theo người hầu, lên đường về phía Giang Nam.

Cô mẫu nhiệt tình tiếp đón ta.

Dưới sự giúp đỡ của cô mẫu, ta đã mua được vài sản nghiệp ở Giang Nam.

Trong số đó có một tòa đại trạch ba gian sâu, ta rất nhanh đã dọn vào ở.

Cô mẫu vốn muốn ta lưu lại phủ cùng bà sớm chiều hầu chuyện, nhưng nghĩ đến việc mình e rằng sẽ phải ở lâu nơi đất Giang Nam này, ta vẫn quyết định tìm một chỗ ở riêng thì tiện hơn.

Sau khi an cư tại Giang Nam, ta cũng dần nối lại thư từ với những tỷ muội khuê trung ở kinh thành.

Lúc này ta mới hay tin, sau khi ta rời đi, giữa Cố Thời Cẩn và Lục Thanh Ninh lại có thêm chuyện.

Phụ mẫu ta hẳn là vì sợ nhắc lại sẽ khiến ta đau lòng, nên chưa từng nói qua một lời về Cố Thời Cẩn.

Cho nên khi thấy trong thư của khuê hữu nhắc đến hắn, ta không khỏi sững người đôi chút.

Từ ngày đến Giang Nam, ngày nào ta cũng sống thanh thản và đầy đủ, chưa từng để tâm hồi tưởng chuyện cũ.

Trong lòng khẽ động, ta tiếp tục đọc thư, muốn xem thử tỷ muội kia muốn buôn chuyện điều gì thú vị.

8.

Trong thư viết, kể từ khi ta rời khỏi, Lục Thanh Ninh liền có tâm tư muốn lên làm chính thất.

Chỉ là không biết vì sao, Cố Thời Cẩn luôn quanh co né tránh, đối với nàng lúc lạnh lúc nóng.

Lục Thanh Ninh nóng lòng không nhịn được, một đêm khuya liền chủ động đến phòng Cố Thời Cẩn, định gợi tình để mưu cầu danh phận.

Nào ngờ, Cố Thời Cẩn bị nàng dọa cho phát hoảng, không nể nang gì mà đuổi nàng ra khỏi phòng ngay trong đêm.

Chuyện ầm ĩ không nhỏ, sáng hôm sau đã lan khắp phủ qua miệng đám hạ nhân.

Lục Thanh Ninh tự cảm mất mặt, liền đóng cửa tuyệt thực trong phòng.

Lần này, Cố Thời Cẩn chẳng hề thương tiếc nàng, còn sai quản gia ra ngoài thuê nhà, định đưa nàng dọn ra khỏi phủ.

Lục Thanh Ninh nhất quyết không chịu dọn đi, đòi phải nghe chính miệng Cố Thời Cẩn đuổi nàng mới chịu tin.

Cố Thời Cẩn chẳng nể nang, còn mời bà mối đến tận cửa, định thân cho nàng một mối hôn sự.

Lục Thanh Ninh thấy hắn quả thực đã quyết không cho mình một danh phận, lúc này mới mặt mũi ủ ê rời khỏi phủ.

Chẳng những thế, nàng còn định quay lại níu kéo tình cũ với Dung vương, lén lút phái người đưa mật thư hẹn gặp tại khách điếm.

Ai ngờ, đợi mãi không thấy Dung vương, cuối cùng xuất hiện lại là vương phi giận dữ ngút trời.

Vương phi ra lệnh cho người tát sưng mặt nàng rồi chậm rãi nói:

“Tiện phụ tâm địa độc ác như ngươi, hại con ta chưa đủ, được vương gia tha cho một mạng đã là khoan dung. Vậy mà còn không biết thu mình, dám lén hẹn vương gia gặp mặt, chẳng lẽ ngươi chán sống rồi?”

Lục Thanh Ninh sợ đến hồn phi phách tán, liên tục cầu xin tha mạng, vương phi lúc này mới dẫn người rời đi.

Từ đó, lý do nàng bị phế cũng lan truyền khắp nơi.