Bước ra khỏi cánh cửa lớn, ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt tôi.
Suốt cả tháng nay, tôi cứ thấy mơ hồ — như thể có điều gì đó mình đã lãng quên.
Nhưng trong lòng lại có tiếng nói thì thầm: Không cần phải nhớ lại đâu.
Thôi kệ, chắc do gần đây làm thêm giờ quá sức rồi.
Tôi rẽ vào một quán ăn nhỏ bên đường để ăn tối, vừa ăn vừa nghe các ông bà lão bàn chuyện trong xóm.
Họ kể về một người phụ nữ nào đó bỗng trở nên điên dại, cứ khăng khăng nói mình có một đứa con gái bị thất lạc, đòi đi tìm về.