Quay lại chương 1 :
Tôi đã đại khái đoán ra kế hoạch của Chu Nhã:
Cô ta định lén bỏ thẻ vào tủ tôi, rồi vu khống tôi là kẻ trộm, đạt được một mục đích không thể công khai nào đó. Đồng thời, nhờ lần quyên góp này, cô ta sẽ củng cố thêm hình tượng “cô gái hiền lành và rộng lượng”.
Khi phát hiện ra thẻ đã bị đóng băng, không sử dụng được, lại không thể liên lạc với tôi, cô ta đã hoảng loạn.
Trong cơn cuống quýt, cô ta giấu thẻ vào tủ tôi, sau đó bịa chuyện tôi trộm thẻ, tiêu xài hoang phí rồi đóng băng tài khoản, từ đó dùng dư luận và áp lực để ép tôi phải đứng ra bù lại số tiền quyên góp năm trăm nghìn cho cô ta.
Với cách làm đó, Chu Nhã có thể mang danh nghĩa người quyên góp 500.000 mà không cần bỏ ra một xu nào.
Sắc mặt của Đào Dư Yên và Giang Thanh cũng bắt đầu trở nên cứng đờ. Cả hai nhìn về phía Chu Nhã, trong mắt đều hiện lên sự nghi ngờ rõ rệt.
Chu Nhã bắt đầu lắp bắp giải thích:
“Là hiểu lầm thôi… dạo này tinh thần tớ không được ổn định, nên đặt nhầm thẻ vào chỗ khác… tớ vốn định để thẻ vào tủ của mình… tất cả chỉ là hiểu lầm…”
Nhưng rồi cô ta lại vội vàng đổ lỗi:
“Nhưng dù sao thì, dù là tớ đặt nhầm thẻ đi nữa, Hoàng Âm, cậu cũng không thể tự ý đóng băng nó được chứ?!”
Tôi cười lạnh, thản nhiên đáp:
“Tôi đóng băng thẻ phụ của chính mình, chẳng lẽ còn phải xin phép cô?”
Sau đó, tôi bình tĩnh đưa thẻ cho cảnh sát:
“Thưa các anh, phiền các anh tra giúp xem hai thẻ này đứng tên ai mở, xác minh xem có phải tên mẹ tôi Nguyễn Đồng hay không.”
Nửa tiếng sau, cảnh sát quay lại, chính thức công bố:
“Chúng tôi đã xác minh. Hai chiếc thẻ ngân hàng đều được mở dưới tên bà Nguyễn Đồng, đồng thời đã liên lạc với bà ấy. Bà xác nhận những chiếc thẻ này được đưa cho con gái mình là Hoàng Âm. Như vậy, hai thẻ này thuộc quyền sở hữu hợp pháp của cô Hoàng Âm.”
Chu Nhã trợn tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt không dám tin:
“Hoàng Âm? Lẽ nào… người từng tài trợ cho tôi… là cậu?”
Giang Thanh cũng vô cùng kinh ngạc:
“Tiểu Âm, chẳng phải em nói nhà mình chỉ là gia đình bình thường thôi sao? Sao lại là con gái của nữ tỷ phú Nguyễn Đồng?!”
7
Tôi từ trước đến nay luôn sống kín tiếng. Với người ngoài, tôi chỉ nói mình xuất thân từ một gia đình bình thường.
Nhưng trên thực tế, tôi đã âm thầm giúp Giang Thanh rất nhiều phía sau hậu trường.
Bao gồm việc sắp xếp cho hắn vào thực tập tại công ty nhà tôi, và khi Giang Thanh nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của Chu Nhã, tôi đã chính là người đứng sau tài trợ ẩn danh cho cô ta.
Ngày Chu Nhã nhận được tiền tài trợ, Giang Thanh từng hớn hở chạy đến khoe với tôi, nói rằng “em gái” của anh ấy đã được một ân nhân giúp đỡ, nhờ vậy mà có thể tiếp tục theo học.
Khi nhìn thấy sự vui mừng trong mắt hắn, tôi cũng từng cảm thấy ấm lòng, nghĩ rằng mọi chuyện mình làm đều xứng đáng.
Nhưng tôi không ngờ, Giang Thanh cuối cùng lại phản bội tôi, và còn là nguyên nhân dẫn đến bi kịch của tôi cùng bố mẹ.
Bây giờ nhớ lại, tôi chỉ hận không thể quay về quá khứ, tát thẳng vào mặt cái bản thân từng mù quáng đặt hết lòng tin vào hắn.
Lúc này, Giang Thanh quay sang cảnh sát, trên mặt là nụ cười xởi lởi:
“Các anh cảnh sát ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Bọn tôi sẽ tự xử lý nội bộ, không dám làm phiền các anh nữa đâu.”
Nói rồi, hắn nắm lấy tay tôi một cách đầy kích động.
“Tiểu Âm, tại sao em không nói sớm cho anh biết thân phận thật của em? Nếu biết từ đầu, chúng ta đã không hiểu lầm nhau nhiều đến vậy…”
Chu Nhã đứng một bên, cười gượng gạo, rõ ràng là bị biến chuyển bất ngờ này làm cho không kịp xoay sở.
“Tiểu Âm, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi. Chúng ta vẫn luôn là bạn thân… đúng không?”
Giọng nói của cô ta mang theo chút cầu xin, bắt đầu cật lực biện minh cho hành động của mình.
“Lý do tớ muốn quyên góp cho học sinh nghèo,” Chu Nhã nói, giọng run run đầy xúc động, “là vì tớ biết cậu có một trái tim lương thiện. Trước đây cậu từng giúp tớ, nên tớ tin cậu cũng sẽ muốn giúp đỡ nhiều người khác. Ban đầu tớ ngăn cản cậu quyên góp chẳng qua vì không biết thân phận thật của cậu, sợ cậu vì bốc đồng mà ảnh hưởng đến cuộc sống.”
Nghe như thể mỗi lời cô ta nói đều là từ tâm mà ra, như thể tất cả thật sự chỉ là một hiểu lầm thiện chí.