9
Nói xong, bà quay người rời đi, bóng lưng còng xuống như một gốc cây khô héo.
—
Về đến nhà, Mục Lộ Tấn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Thấy tôi trở về, anh buông việc trên tay, bước lại ôm tôi.
“Em đi thăm cậu ấy rồi?”
Tôi khẽ “Ừ”, rồi tựa đầu vào hõm vai anh.
Mùi hương nhàn nhạt trên người anh khiến tôi cảm thấy an lòng.
“Thanh Từ, chuyện đã qua thì cứ để nó qua.” Anh nhẹ giọng, “Em còn có anh, còn có tương lai của chúng ta.”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng của anh, gật nhẹ.
Phải, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Cái chết của Phó Tư Y là lựa chọn của chính anh, còn tôi đã sớm đi một con đường khác.
Đêm ấy, tôi mơ một giấc mộng.