Thể loại:
Mô tả:
Tôi và Lục Vân Hà đã sống với nhau như khách quý suốt ba mươi năm. Năm tôi năm mươi tuổi, Lục Vân Hà mắc trọng bệnh. Trước lúc lâm chung, anh lặng lẽ nhìn tôi và nói: “Kiếp sau, chúng ta cầu đi cầu, đường đi đường, quên nhau nơi giang hồ nhé.” Dù anh không nói rõ, nhưng tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Suốt hơn ba mươi năm qua, anh chưa từng quên được bóng hình Bạch Nguyệt Quang – người phụ nữ vì yêu mà rời xa anh. Sau khi cô ấy mất nơi đất khách quê người, hồn anh dường như cũng tan theo. Hơn hai mươi năm qua, anh sống mơ màng như cái xác không hồn. Dù người ở bên tôi, làm một người chồng không chê vào đâu được trong mắt người ngoài, nhưng trái tim anh đã sớm đi theo người phụ nữ đó.