- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Cố An Kỳ rất nhanh đã hòa nhập, không lâu sau đã hoàn toàn nắm được quá trình, không như lúc trước có chút bối rồi, ngược lại còn có thời gian rảnh.
“Cố An Kỳ, cô thật đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng thích ứng mọi thứ như vậy.”
Tiếu Lăng Phong thật lòng bội phục cô gái nhỏ này. Không chỉ là do sự thích ứng của cô mà còn là do nghị lực của cô. Ban đầu anh chỉ xem cô như người ngoài, có vài lần thấy giáo viên châm chọc khiêu khích Cố An Kỳ ở ngoài sân, dùng nhiều từ ngữ khó nghe để hình dung, cứ nghĩ cô sẽ bỏ cuộc. Nhưng cô không hề bỏ cuộc, mà càng cố gắng, không trở thành học sinh nhưng cũng nghĩ hết biện pháp lên làm trợ lý chụp ảnh.
Có khi ở đây nhìn cô chạy tới chạy lui không ngừng, chính bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô lại không như vậy, không hề r*n r* một tiếng. Cô cũng không hề mở miệng bảo thái giáo viên đi chậm một chút mà cố gắng chạy nhanh cùng ông ta.
Mà cũng không phải chỉ mình anh, mà còn có rất nhiều người khác kinh ngạc và bội phục Cố An Kỳ. Tuy rằng mọi người và cô có chút ngăn cách không thể cùng nói chuyện, nhưng không thể nào xem nhẹ chuyện của cô như vậy.
“Nếu không thích ứng thì để bị ép đi nơi khác sao?” Cố An Kỳ lắc đầu, nói đùa một câu.
“Hừ, nhanh như thế lại có thể thích ứng tốt, còn không phải do quan hệ sao?” Tống Lộ Lộ từ nơi giữ đạo cụ bước ra, nhìn Tiếu Lăng Phong cùng Cố An Kỳ nói chuyện, trong lòng hoảng loạn, yếu ớt nói.
“Cô nói bậy, Cố An Kỳ không phải là loại người như vậy.” Tạ Vũ Phỉ tức giận cãi lại, cùng đối phương lí luận.
“Tống Lộ Lộ, không có căn cứ thì đừng nói bậy. Cố An Kỳ cố gắng nhiều, mọi người đều thấy rõ.” Tiếu Lăng Phong nhăn mặt nói.
“Cố gắng cái gì? Thấy rõ điều gì? Ta nói bậy? Ta nói bậy cái gì? Cô ta được cô giáo Diệp Lâm đặc biệt dạy dỗ, không phải do có quan hệ sao? Ỷ mình đằng sau có Âu Dương tiên sinh thì luôn giả bộ, thật ghê tởm.” Tống Lộ Lộ bị Tiếu Lăng Phong nghi ngờ thì kích động, giống như nghiện quá, một câu lại tiếp một câu nói quá “Cùng với Âu Dương Thừa, bây giờ còn muốn với người đàn ông khác, đúng là hồ ly tinh.”
Cố An Kỳ ngẩng mặt lên, im lặng đứng một bên không nói gì, lạnh nhạt nhìn người trước mặt, giống như là chờ đối phương nói tiếp. Đột nhiên thấy người đứng bên cạnh Tống Lộ Lộ không ngừng giật giật tay áo của cô ta, cô bất giác nhếch mép.
“Lộ Lộ, đừng nói nữa…” Thái Nhược Lâm có chút xấu hổ, cúi đầu mở to mắt điềm đạm nói.
“Nhược Lâm, cậu chính là quá hiền nên mới bị cô ta ngồi trên đầu. Hừ, chỉ bằng hành động như vậy mà lại được cô Diệp yêu quý? Đùa à?
“Cô ấy nhất định là có chỗ hơn người, cô Diệp mới có thể nhìn trúng của cô ấy.” Thái Nhược Lâm chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng thương kia, ngập ngừng nói.
“Nhược Lâm, cậu sao lại ngốc như thế? Cô ta không phải là dựa vào người đằng sau mà ép cô Diệp giúp mình sao?”
“Tống Lộ Lộ, nói lời phải chịu trách nhiệm!” Liêu Nhã Hân thật sự không chịu được nữa,“Nếu Cố An Kỳ có quan hệ, lúc trước có thể bị đuổi khỏi công ty sao? Cô nhìn lại đi, cô Diệp sẽ vì thế lực đằng sau là Âu Dương tiên sinh mà đi lấy lòng Cố An Kỳ sao? Không bằng thẳn tanh thành khẩn một chút, đừng bao giờ mở miệng là bảo người khác đi bằng cửa sau.”
“Tớ…Tớ…Thật sự xin lỗi. Tớ thay Lộ Lộ xin lỗi. Rất xin lỗi mọi người” Thái Nhược Lâm khóc như mưa, mỗi một giọt rơi xuống trong suốt như ủy khuất, một bên cúi đầu xin lỗi.
“Nhược Lâm, cậu đừng khóc, sao lại cúi đầu trước người khác như vậy? Cậu đừng như thế, đứng lên ngay! Đứng lên!”
Mọi người nhìn Thái Nhược Lâm khóc đến hít thở không thông thì nhanh chóng xong tới. Thái Nhược Lâm bình thường ở trong lớp là dịu dàng yếu đuối, cá tính từ nhỏ đã nhu thuận, rất được mọi người yêu thích. Hơn nữa, cô ấy thỉnh thoảng đúng thời điểm lại mời mọi người uống đồ uống, ăn cái gì cũng chia sẽ với mọi người. Nay thấy cô khóc như vậy, mọi người đều đem tất cả trút lên Cố An Kỳ.
“Nhược Lâm, cô đừng khóc, bọn họ bắt nạt cô như thế nào, kể lại tôi nghe.”
“Không có, không có, Cố An Kỳ không bắt nạt tôi.” Thái Nhược Lâm lắc đầu, liên tiếp cắn môi nói không có.
Đã bị dọa như vậy, còn nói không có? Mọi người nhìn Cố An Kỳ nhíu mày, mấy ngày nay thấy cô có điểm đổi mới, xem ra là mình có hồ đồ quá rồi. Như vậy mà được làm ngôi sao hạng ba, không xứng đáng!
“Nhược Lâm, cô còn giúp cô ta làm gì? Cô ta thật ghê tởm, dựa vào cô Diệp yêu quý thì dọa nạt cô, cô có điểm nào không bằng cô ta?”
“Nhược Lâm, đừng sợ, có chúng tôi bọn họ không bắt nạt được cô đâu.”
“Nhược lâm, đừng sợ.”
Cố An Kỳ từ đầu đến cuối chỉ là một người đứng xem, đừng nói là chen vào, ngay cả nói cũng không có, nay trở thành là điểm để người ta nói. Nhìn những vẻ mặt phẫn hận, hèn mọn kia, cô đôt nhiên muốn cười lớn.
“Các người đừng nói bậy, Cố An Kỳ từ đâu cũng chưa nói câu nào.” Tiếu Lăng Phong nhăn mặt, nói một câu công bằng.
Nhưng mà anh không nghĩ tới ngay lập tức bị mọi người nói lại.
“Tiếu Lăng Phong, không lẽ anh bị con hồ ly kia mê hoặc rồi ư. Thế nào lại thay cô ta nói chuyện?” Tống Lộ Lộ hung hăng “Cố An Kỳ chính là đồ khốn, chỉ biết bắt nạt người tốt. Nhược Lâm lương thiện như vậy, cô ta cũng không buông tha.”
“Các người…” Liêu Nhã Hân tức đến nghẹn lời, định đi đến trước cùng họ nói lại.
Cố An Kỳ ngăn cản, chính bản thân đi lên vài bước nhìn đối phương “Tống Lộ Lộ sao? Cô nói tôi mắng Thái Nhược Lâm, vậy cô nói cho tôi biết, tôi mắng cô ấy cái gì? Cô nói thật, chỉ cần tôi nói thì sẽ không phủ nhận.”
Lời nói của cô thật bình thản, nhưng mà Tống Lộ Lộ không dám nhìn vào ánh mắt của cô. Ánh mắt kia giống như có lưỡi giao lạnh như băng, sắc bén có thể xuyên qua nội tâm của cô , cả ngươi hoảng hốt, khí thế cũng bị dập mất.
“Cô… Cô nói, Nhược Lâm cậu ấy…” Tống Lộ Lộ đầu óc hỗn loạn, không biết nên nói cái gì. Vốn định nói vài câu nói xấu đả kích Cố An Kỳ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô ta thì cô lại càng hoang mang, lo sợ, không thể nói dối, ngay cả một câu bình thường cũng không thể nói.
“Á…. Không cần, không cần đâu….” Thái Nhược Lâm khóc nức nở
“Các người xem những người này làm Nhược Lâm bị tổn thương một lần nay lại muốn cô ấy bị tổn thương lần thứ hai sao?” Thấy Thái Nhược Lâm rơi nước mắt mọi người đều đồng tình, một lần nữa đứng ra nói chuyện.
“Đúng thế…Đúng thế…” Tống Lộ Lộ như tỉnh ra, vội nói theo.
DTV
“À…” Cố An Kỳ lạnh lùng cười, không nói gì, chỉ nhìn mọi người đang không ngừng chỉ trỏ vào cô xầm xì to nhỏ.