- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 60: Chương 60
Chương 60: Chương 60
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lâm Hạc Quần điều chỉnh lại lần cuối cùng rồi mới chuẩn bị bắt đầu.
“Mọi người nâng cao tinh thần nào, quay xong cảnh này được nghỉ 10 phút.” Lâm Hạc Quần dùng loa hô lớn.
Diễn viên có thể thay phiên nhau lên sân khấu nhưng nhân viên công tác thì không như vậy, phải làm việc liên tục không được nghỉ ngơi nên mọi người đều rất mỏi mệt. Nghe thấy lát nữa có thể nghỉ ngơi, tinh thần của mọi người cũng được nâng cao lên chút ít.
“Chuẩn bị quay phim…”
“Action!” Bảng clapperboard lập được dập xuống.
Trong phòng học vắng vẻ có vài người đang trò chuyện.
“Nghe nói gì chưa? Ôn Bội Quân lại được học viện thưởng cho đấy.”
“Xí, Ôn gia đại tiểu thư gì chứ, cũng chỉ dựa vào gia thế bối cảnh để tác oai tác quái ở đây thôi, không có gia tộc thì còn lâu cô ta mới được thưởng. Nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn được nuông chiều từ bé lúc cô ta lên bục lĩnh thưởng thật không thể chịu nổi.”
“Đúng đúng, so ra thì Chân Chân tốt hơn nhiều. Dịu dàng lương thiện mà lại không kiêu căng. Đều là Ôn gia tiểu thư mà sao hai người đó khác nhau nhiều thế.”
Đến phần của cô rồi, Cố An Kỳ trợn mắt, nháy mắt nhập vai Ôn Bội Quân.
“Cộp cộp cộp” Ôn Bội Quân thong thả đi từng bước một về phía bọn họ, những người còn lại không ngờ Ôn Bội Quân lại xuất hiện, hoảng sợ định chạy trốn.
“Sao thấy tôi lại muốn đi? Không phải đang nói chuyện rất vui vẻ sao? Tiếp tục đi…” Ôn Bội Quân giả bộ vô tình ngồi ở ghế trên, vắt chéo chân, ngắm nghía móng tay, bông hoa hồng khảm bằng kim cương lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đồng thời phản chiếu ánh mắt của một người.
“Ôn đại tiểu thư! Chúng tôi xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”
“Sai rồi? Sai gì cơ? Không phải người sai là tôi sao?” Ôn Bội Quân thản nhiên nói, không thèm liếc nhìn họ, “Nếu bất mãn với quyết định của trường học thì có thể tìm viện sĩ mà lý luận. Nếu viện sĩ vẫn kiên quyết thưởng cho tôi, mấy người cũng có thể đấu tranh bằng cách tự rời khỏi cái trường học ‘bất công’ này.”
Mọi người nghe cô nói càng ngày càng nghiêm túc, trong lòng cả kinh, dưới chân cũng run lên.
Ôn Bội Quân cười lạnh, khóe mắt liếc nhìn mấy người gần như sắp quỳ xuống xin cô tha thứ. Cô như một người mở lòng từ bi từ trên cao nhìn xuống, chán ghét nhìn những ánh mắt đau khổ cầu xin của mọi người, thực tại khiến người ta cảm thấy phát run.
Chẳng qua, cái nhìn đó cũng chỉ thoáng qua, với việc họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cô làm như không thấy, vẫn đi thẳng tới vị trí vốn có của mình. Vẻ mặt cô rất lạnh nhạt nhưng sự tức giận trong mắt như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Giận, phải nén giận. Cô trông không quá phẫn nộ nhưng vẫn mang đến cảm giác áp bách rất mạnh, điểm ấy đối diễn viên quần chúng diễn cùng Cố An Kỳ mà nói, điều ấy quá rõ ràng. Tầm mắt lạnh lẽo của cô quả thực khiến họ cảm thấy dường như trong mắt cô mình chỉ như hạt bụi tầm thường, chỉ cần đụng đến cô, cô lúc nào cũng có thể khiến họ hôi phi yên diệt (chết vĩnh viễn không thể siêu sinh). Nếu thân thể họ đang “Diễn” sợ hãi, thì trong lòng lại run rẩy thật sự.
DTV
Cô chỉ ngồi một chỗ rất lâu không nói gì, dường như đã quên dưới kia còn một đám người.
“Bội Quân, bỏ qua đi, họ cũng không cố ý nói như vậy, hơn nữa họ cũng biết sai rồi.” Lưu Chân Chân có ý tốt giải vây cho những người đó.
“Không cố ý? Lưu Chân Chân, đúng là cái gì cô cũng có thể nói được.” Ôn Bội Quân cười lạnh, dừng một chút lại nói tiếp, “Nếu tôi cũng ‘Không cố ý’ nói cô là con ngoài giá thú của Lưu phu nhân thì cô cũng nhận à? Hay là không vui?”
Lưu Chân Chân biến sắc, cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.
“Sao? Không nói hả? Hửm… ?” Ôn Bội Quân dường như đã sớm dữ đoán được phản ứng của Lưu Chân Chân, đùa cợt nhìn cô.
“Bội Quân, chị để họ đi đi.” Lưu Chân Chân tội nghiệp nói.
“Lưu Chân Chân, cô biết tôi ghét nhất điều gì ở cô không?” Ôn Bội Quân chậm rãi tới gần Lưu Chân Chân, Lưu Chân Chân lui về sau một chút mới đứng vững lại.
Ôn Bội Quân híp mắt, cười khẽ nhìn Lưu Chân Chân: “Ở Ôn gia được ăn được mặc chưa nói, lại còn luôn bày ra dáng vẻ đáng thương với người ngoài, muốn để mọi người biết cô bị Ôn gia nhà tôi bắt nạt. Rõ ràng chi phí ăn mặc ở tôi chưa bao giờ hà khắc với cô, cũng không giới hạn cô điều gì, nhưng cô vẫn luôn bày ra vẻ không tình nguyện, không hạnh phúc. Sự đáng thương của cô muốn bày cho ai xem? Công tử nhà nào đó xem ư? Cô đúng là giống mẹ cô, toàn tỏ vẻ đáng thương trước mặt đàn ông, muốn lấy được sự thương hại sao?”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Lưu Chân Chân ôm đầu nói.
Ôn Bội Quân trừng mắt, giơ một cánh tay lên vung mạnh xuống dưới.
Lưu Chân Chân chưa làm động tác né tránh, Cố An Kỳ trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn không chút do dự vung tiếp. Diệp Y Dung thấy động tác của Cố An Kỳ, khóe miệng tựa hồ không nín được ý cười, miệng cong lên một góc độ rất nhỏ.
“Bộp…” Diệp Y Dung hung hăng bắt được tay Cố An Kỳ, nắm thật chặt. Cố An Kỳ không kịp đề phòng, trên tay bị bóp chặt làm cô đau đến mức hít vào một hơi lạnh, hất tay Diệp Y Dung theo phản xạ. Chờ đến khi cô phản ứng lại thì cô vẫn bị cô ta giữ tay, quên cả lời thoại cần nói : “Muốn tôi im miệng ư? Cô cũng xứng sao?”
“Cut! Cut!” Lâm Hạc Quần không ngờ Cố An Kỳ cũng sẽ NG, hơn nữa lại còn phạm sai lầm cơ bản như vậy, anh phiền muộn hô “Ngừng”, nhanh chóng đi về phía Cố An Kỳ.
Diệp Y Dung cười lạnh buông lỏng tay Cố An Kỳ, nhìn cô cau mày, tay trái nắm chặt cổ tay phải, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng vẫn muốn kìm nén, lòng cô ta dâng lên niềm vui sướng.
“An Kỳ, sao lại làm như thế, không phải đã nói cảnh này Diệp Y Dung sẽ túm tay cô sao? Sao lại làm xảy ra tình trạng như thế?” Lâm Hạc Quần chất vấn.
“Tôi…”
Cố An Kỳ vừa định mở miệng thì Diệp Y Dung đã cắt ngang: “Cho dù ghét tôi đến đâu thì cũng không nên đem tình cảm cá nhân vào lúc quay phim chứ. Tôi đã nói với cô là đoạn này tôi sẽ cầm tay cô rồi, cô cũng không nói là không đồng ý mà.”
Cố An Kỳ nhíu mày rồi lại liếc nhìn Diệp Y Dung, cô nghĩ là cô đã hiểu sao cô lại có thể đột nhiên NG rồi.
Tay lại đau đớn hơn, Cố An Kỳ nắm chặt cổ tay thêm một chút.
“An Kỳ, tay cô bị sao vậy?” Lâm Hạc Quần nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ hơi khác thường, tay trái luôn cầm cổ tay phải nên mở miệng hỏi.
“Chắc là vừa rồi tôi nhập vai quá mức nên nắm hơi chặt, lát nữa tôi sẽ chú ý hơn, xin lỗi, An Kỳ tiền bối.” Diệp Y Dung tăng thêm hai chữ “Tiền bối”, trên mặt càng ra vẻ đàng hoàng.
Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn Diệp Y Dung không nói gì, nhưng con mắt dần trở nên âm u. Cô vốn vẫn nghĩ Diệp Y Dung chỉ là bình hoa có vẻ bề ngoài nhưng không có đầu óc, không ngờ cô ta cũng sẽ phản lại cô một chiêu, cắn ngược lại cô một cái.
Cô không giận, cho dù giận cũng là giận bản thân không đủ chú ý, không đủ cẩn thận.
“Lát nữa cẩn thận một chút, đừng làm lỗi nữa. Vừa rồi quay rất tốt, lần này cứ thế phát huy.” Lâm Hạc Quần tin lời nói của Diệp Y Dung, không quá để ý.
“Tôi sẽ cẩn thận không làm thương tay tiền bối, nếu không sau khi quay phim tiền bối không thể tát người khác nữa. Có đúng không?” Diệp Y Dung khiêu khích nói.
Cố An Kỳ thờ ơ nhìn Diệp Y Dung không nói gì.
Cô không định giải thích, cũng không muốn giải thích. Cho dù vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Diệp Y Dung làm đau tay cô như thế nào thì cô phân tâm lúc diễn là sự thật. Trên trường quay, thân là diễn viên, dù không khỏe thế nào thì cũng không được biểu lộ ra ngoài.
Lần này, là cô sai, là cô thất trách, mà cô tuyệt đối sẽ không phạm một sai lầm lần hai.