- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Dưới sân khấu thoáng chốc nổ tung, huấn luyện sinh xì xào bàn tán, bất chợt đưa tầm mắt chuyển về phía sau, quan sát vẻ mặt của Cố An Kỳ, vừa đồng tình lại vừa thương hại, nhưng chủ yếu là vui sướng khi có người gặp nạn. Mọi người cũng rất muốn thấy kĩ thuật biểu diễn tồi tệ của cô gái đó, nên đồng loạt đều thảo luận.
Diệp Lâm vốn không đồng ý để Âu Dương Thừa đưa Cố An Kỳ vào trung tâm huấn luyện, nhưng lại không lay chuyển được Âu Dương Thừa kia, vì thế chỉ còn cách tiếp nhận Cố An Kỳ vào trung tâm.
Bắt cô nhận một bình hoa như cô ta làm học trò, cô thật sự vẫn không muốn, vì thế đã nghĩ ra chiêu độc nhất như vậy, hy vọng Cố An Kỳ có thể tự mình hiểu lấy, biết khó mà lui.
“Vâng.” Cố An Kỳ bị điểm danh cũng không kích động, lẳng lặng đứng dậy, bước lên sân khấu.
Diệp Lâm chú ý điệu bộ của Cố An Kỳ, bước đi không nhanh không chậm, trong ánh mắt chứa đựng ý cười ôn nhu, nhìn thế nào cũng không thấy có nửa điểm lo lắng, ngược lại ẩn ẩn một cảm giác thong dong trấn định. Là cô nhìn nhầm sao? Diệp Lâm không thể không nhíu mày, một bình hoa làm sao có thể có khí chất như vậy?
Cố An Kỳ đi tới trung tâm của sân khấu, mở cái ghế ra. Liếc mắt một cái nhìn Diệp Lâm, ý bảo cô đã chuẩn bị tốt.
“Bắt đầu!”
Cố An Kỳ tiến về phía trước hai bước, cả người bỗng dừng lại, đầu hơi nghiêng một góc độ, lông mi dưới ánh sáng của ngọn đèn đã phản chiếu lại một đường cong lờ mờ, làm người ta không thấy rõ cảm xúc trong mắt của cô, khóe miệng cười khổ một cái, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Toàn trường yên tĩnh, trên sân khấu, Cố An Kỳ dường như có một loại ma lực, làm mọi người không thể chuyển tầm mắt, ánh mắt không tự chủ được theo bóng dáng của cô mà chuyển động.
“Anh không hiểu…” Thanh âm rất nhẹ, giọng điệu lạnh nhạt, trong giọng nói của cô nồng đậm phiền muộn bất đắc dĩ, cơ hồ đều có thể trở thành bản chất.
Đang lúc mọi người dự đoán cô sẽ làm tiếp động tác thì cô lại lùi từng bước về phía sau, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt dần hiện ra một nụ cười tươi. Nụ cười sáng lạn cùng ánh mắt không nhìn ra sự ưu sầu đã hình thành một sự tương phản lớn, nhưng lại hòa hợp đến kì lạ, như có sự phối hợp quỷ quái.
Cố An Kỳ lại tiến về phía trước hai bước, sau đó cúi đầu một cái, ý nói rằng màn biểu diễn của mình đã chấm dứt.
DTV
Chưa đến một phút ngắn ngủn thật để lại cho mọi người ấn tượng lớn, dường như còn có chút thỏa mong ước nguyện. Nhìn theo Cố An Kỳ bước xuống sân khấu, mọi người mới phản ứng, hóa ra đã kết thúc.
Nếu nói diễn xuất vừa rồi của Tạ Vũ Phỉ là một diễn bằng hành động, lấy chính mình làm trung tâm để diễn tả sự đau khổ thì Cố An Kỳ lại là sầu bi trong lòng, một loại ánh mặt trời chiếu xuống đau thương. Chỉ là một ánh mắt, một câu nói như vô ý nhỏ nhẹ nhưng đã đem lại không khí bi ai.
Mặt ngoài, thoạt nhìn màn biểu diễn của cô và Tạ Vũ Phỉ mỗi người mỗi vẻ, ngang tài ngang sức nhưng thực ra trong lòng Diệp Lâm đã biết người thắng thực sự. Vừa rồi nếu là biểu diễn trước ông kính, thì tuyệt đối Cố An Kỳ đạt hơn nhiều. Điểm mấu chốt là, so với màn biểu diễn của Tạ Vũ Phỉ, màn biểu diễn của cô có tác động sâu đến người xem.
Khi cô ngẩng đầu, ánh mắt cũng không dừng lại tại một điểm nào, cùng với người xem ở dưới sân khấu dường như đều xuất hiện chung một ánh nhìn, làm cho mọi người nghĩ Cố An Kỳ đang nhìn vào ánh mắt của họ, đang đối thoại cùng họ.
Tất cả mọi người không khỏi có chút xúc động, Cố An Kỳ này không phải vẫn được xưng là “Bình hoa” sao? Đây…Vẫn là cùng một người sao?
Người kinh ngạc nhất trung tâm, thì phải là Diệp Lâm.
Cô ta rốt cuộc là loại người nào? Quái vật Âu Dương Thừa kia từ chỗ nào lại đưa đến một tiểu quái vật như thế? Trong lòng Diệp Lâm đổ mồ hôi lạnh.
Người diễn xuất nhiều thì có lẽ cô đã gặp nhiều rồi, nhưng người lại để ý đến góc độ ánh sáng như thế thì cô chưa từng gặp qua. Ngay cả người lão luyện cũng khó có thể đạt đến trình độ này. Cô có thể nhìn ra được, Cố An Kỳ lúc bắt đầu, động tác sườn thật ra là để điều chỉnh góc độ ánh sáng, khiến cho ánh sáng chiếu vào mặt cô có loại bóng đặc thù hiệu quả, bóng cơ thể kéo dài lâu, tô đậm sắc điệu tĩnh mịch.
Sau lúc hơi hướng sang bên trái, động tác lùi ra phía sau hai bước chẳng những chứng minh cho tính cách nhân vật, nhân vật hiện ra là trong lòng muốn nói nhưng không mở miệng được vì khó xử, lại đến đoạn ngọn đèn, thừa dịp ánh mắt mọi người vẫn đặt trên mình lúc đó, cô một lần nữa lui về phía điểm ánh sáng của ngọn đèn, làm sắc điệu chuyển thành màu ấm. Ở mặt ngoài nhìn như vô tình nhưng thực tế là trải qua sự suy tư, làm ánh mắt người xem theo tay cô chuyển lên mặt, nhìn giống như ánh sáng ấm đông dương tươi cười sáng lạn.
Diệp Lâm có thể cảm giác rằng, Cố An Kỳ lúc bắt đầu điều chỉnh động tác cũng không phải là cố ý, mà là như một loại bản năng. Nhưng… phải huấn luyện bao lâu dưới đèn huỳnh quang mới có thể rèn luyện thành bản năng như vậy? Người như vậy mà lại có tên Bình hoa? Nói đùa cái gì vậy!
Diệp Lâm cảm thấy như mình bị Âu Dương Thừa lừa gạt, trong lòng tràn ngập vô số vấn đề, bây giờ cô hận không thể ngay lập tức vọt tới văn phòng Âu Dương Thừa, đem cái tên tiểu tử kia tra vấn một phen.
“Chị là Cố An Kỳ sao? Em là Tạ Vũ Phỉ, vừa rồi chị diễn rất tuyệt!” Tạ Vũ Phỉ chớp chớp đôi mắt to, nhìn không ra một tia giả dối, chỉ có thuần sự khâm phục.
Tạ Vũ Phỉ tươi cười làm Cố An Kỳ trong nháy mắt hoảng hồn, nhớ tới chị em tốt lúc trước — Tiêu Thắng Hinh, cô đối với người đơn thuần như vậy không có chút kháng cự.
Thắng Hinh… Cũng không biết cô ấy hiện tại thế nào rồi….
Nhìn ánh mắt Tạ Vũ Phỉ trước mặt, Cố An Kỳ lấy lại tinh thần, như hòa tươi cười: “Cảm ơn, em cũng diễn rất tuyệt.”
Tạ Vũ Phỉ năm nay mới mười sáu tuổi đã được Diệp Lâm đưa vào “Đông Phong”, cho tới nay, Tạ Vũ Phỉ cũng chưa có bao nhiêu bạn bè, với lại hành động huấn luyện của Diệp Lâm đối đãi khác hẳn, đều không thể đãi tới cô. Thật khó có thể tìm ý kiến cùng cô nói chuyện phiếm, tiểu cô nương mừng rỡ, ánh mắt đầy ý cười thành loan loan tân nguyệt, nho nhỏ rượu oa, càng nhìn càng lún sâu.
“Cố An Kỳ, em lại đây một chút.” Diệp Lâm ở phòng huấn luyện kêu lên một tiếng.
“Cô giáo Diệp tốt lắm, chị không cần lo lắng.” Tạ Vũ Phỉ nhẹ giọng nói với Cố An Kỳ, ý muốn an ủi Cố An Kỳ không cần bị vẻ ngoài nghiêm túc của Diệp Lâm làm cho sợ hãi mà khẩn trương hơn bình thường.
Cố An Kỳ tất nhiên hiểu được Diệp Lâm sẽ không đối với mình như thế nào, nhìn Tạ Vũ Phỉ quan tâm đến bộ dạng của cô, cô vẫn không tự chủ được mà khóe môi cong lên, tự vỗ vỗ tay mình, đi đến.
“Em cùng người nào học diễn xuất thế?” Diệp Lâm đóng cửa lại, hỏi.
Cùng người nào học diễn xuất sao? Cố AN Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, có chút mơ hồ, trong trí nhớ của cô, dường như cũng không có nhiều người giỏi chân chính có thể truyền kiến thức, bây giờ muốn nói diễn xuất của mình do người nào dạy, có lẽ là do đã đi cùng với các đạo diễn lớn.
Thời điểm vừa bắt đầu làm người mới, cô cũng chỉ là một chú chim nhỏ bé, lúc đó kinh tế của công ty còn chưa có gì, vẫn chỉ là một công ty nhỏ vô danh, chính mình xem như có chút phối hợp cùng tổ diễn kịch, đồng thời cũng gánh vác tạp công việc.
Làm tạp công việc cũng không nghĩ tỷ lệ lại cao như vậy, tuy rằng khá vất vả nhưng cũng giúp cô lẻn vào được không ít nơi, như kỷ xảo hóa trang, bàn phát thủ pháp. Quan trọng là cô có thể thờ ơ quay lại mỗi một quá trình, khi đạo diễn dạy cho diễn viên, giáo viên thì những lúc như thế cô đều ở bên vụng trộm lắng nghe, cố gắng ghi nhớ, tranh thủ để sau này đến lượt mình quay phim không bị mắc sai lầm tương tự.
Cô không giống người khác có đại công ty chống đỡ, nếu bản thân có hơn hai lần NG1, đều hoàn toàn có khả năng sẽ bị đổi vai. Nếu muốn ở lại thì phải kịch liệt đấu tranh trong hoàn cảnh, cũng chỉ có cách phải càng thêm cố gắng, càng thêm dụng tâm. Người khác phạm lỗi thì tuyệt đối mình không thể phạm lần hai. Cô không ngừng bức bách bản thân mình phải tiếp thu kinh nghiệm thất bại của người khác, để hóa thành kinh nghiệm cho mình dùng. Bây giờ nghĩ lại, mình từ việc tri thức lý luận mà tích lũy nên kinh nghiệm như vậy.
Sau này có chút danh tiếng, được vào công ty có kinh tế lớn, mọi người cũng chỉ cho cô học diễn trò kĩ xảo, không có huấn luyện cô gì thêm.
“Công ty chưa cho em học bài huấn luyện.” Cố An Kỳ trả lời chi tiết.
“Thật không…?” Diệp Lâm nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ giống như không có làm bộ. “Màn biểu diễn của em vừa rồi… Thực không sai, chi tiết bộ phận chú ý rõ ràng, biểu tình thực sự đúng lúc, ánh mắt trao đổi cùng người xem, nhưng lại chỉnh biểu hiện thiên về ống kính, trên sân khấu không có hiệu quả. Màn diễn của em còn có thể nhập sâu hơn, trình tự cảm xúc có một ít. Diễn không chỉ kéo theo cảm xúc người xem mà còn lấy đi nhiều hơn thế.”
Cố AN Kỳ thật sự cân nhắc lời nói của Diệp Lâm, cẩn thận tiếp thu. Không chỉ là kéo theo cảm xúc người xem, không chỉ là có thể nhập… Trình tự biểu diễn cảm xúc… Những thứ Diệp Lâm nói cô chưa bao giờ lý luận qua, màn biểu diễn vừa rồi nếu là đặt ở điện ảnh hay phim truyền hình thì quay chụp đều hoàn hảo, bởi vì dù quay chụp ở góc độ nào đều có thể đem màn diễn vừa rồi cẩn thận hóa, có khả năng không vững, nhìn qua đã thấy không tốt.
Cố An Kỳ sau khi suy nghĩ cận thận, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm khắc kia cũng có kính nể hơn vài phần.
“Em và Tạ Vũ Phỉ trình độ có chút chênh lệch so với toàn trung tâm, nhưng cũng không thể vì cả hai mà thay đổi chương trình học của họ được. Như vậy đi, những khóa huấn luyện bình thường các em không cần đến nữa, về sau mỗi buổi chiều thứ năm các em lại đến đây, cô cho các em học giáo trình khác.”
Đây là ý muốn cô học thêm khóa, khóa phụ đạo? Cố An Kỳ nhất thời có chút kinh ngạc, lúc sau vội vàng cung kính đáp: “Cô giáo Diệp, cảm ơn cô!”
[1] NG là “No Good”. Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.