- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 39: Chương 39
Chương 39: Chương 39
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Cố An Kỳ nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều lập tức nhận điện thoại: “Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.”
“Cố tiểu thư, là tôi, Chu Á Kiệt.” Giọng nói lạnh lùng mà xa cách của Chu Á Kiệt từ điện thoại truyền tới, “Tôi đã xem qua tư liệu của cô, theo như trên này viết thì cô đang ở trong một cái ngõ nhỏ ở phía Đông đúng không?”
“Đúng thế.” Cố An Kỳ cũng không muốn cùng anh ta nhiều lời, chỉ trả lời ngắn gọn máy móc.
“Tôi vừa nghe được tin nói là ở đó sắp xây trung tâm thương mại, chỗ của cô sớm hay muộn thì cũng bị phá bỏ, cô mau sắp xếp để chuyển ra đi, tôi sẽ an bài phòng ở cho cô.”
Cố An Kỳ nhíu mày, không lập tức trả lời. Có người giúp cô an bài một địa điểm chuyển nhà mới tất nhiên là tốt, nhưng người này lại là Chu Á Kiệt, cô không thể không cân nhắc cẩn thận . Cô cũng không trực tiếp đáp lời, nói quanh co: “À, thế khi nào Chu tiên sinh tìm được nơi ở mới thì nói sau.”
“Được ” Chu Á Kiệt dường như cố ý lờ đi sự không tín nhiệm trong lời nói của cô, tiếp tục nói, “Buổi chiều ngày mai cô không phải quay phim, tôi sắp xếp để cô chụp ảnh cho hai tạp chí, giữa trưa tôi sẽ qua đón cô.”
Thật lòng mà nói, Chu Á Kiệt nếu bỏ qua hình tượng không mấy tốt đẹp cùng với cách làm việc áp bức thì hiệu suất làm việc của anh ta làm cho Cố An Kỳ rất vừa lòng. Rõ ràng là hoàn toàn không quen biết với Cố An Kỳ, nhận được tư liệu về cô cùng lắm mới chỉ mấy tiếng mà anh ta đã điều tra rõ ràng hoàn cảnh nơi ở của cô, lại còn liên lạc xong với bên tạp chí giúp cô.
“Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên đáp.
Chu Á Kiệt nói chi tiết một chút rồi cúp điện thoại. Cuộc nói chuyện của anh ta và Cố An Kỳ khá máy móc, ngắn gọn rõ ràng, không có một từ vô nghĩa, dù sao thì hai người vẫn chưa quá thân thiết, cũng không tồn tại quan hệ tin tưởng hay ỷ lại. Tuy hai người bọn họ nói chuyện nghe có vẻ cứng rắn, nhưng song phương dường như đều thưởng thức sự dứt khoát của đối phương.
Quanh co từ chối thì chính là không có năng lực. Người có năng lực, sẽ không bao giờ tốn thời gian đi khoa môi múa mép với người khác.
Cố An Kỳ thả lại điện thoại di động vào túi, run run chà xát hai tay.
Mùa đông trời luôn nhanh tối, mới bảy tám giờ đã tối om. Cố An Kỳ một mình đi về nhà, kéo cái mũ xuống trùm qua tai, gió đông tạt vào mặt vẫn khiến người ta đau buốt. Vốn cô không biết cơ thể này sợ lạnh, nhưng hôm nay vừa gặp đã thấm, may mà cô chuẩn bị đồ chống rét từ trước.
Ngõ nhỏ tối tăm chỉ có ánh sáng của mấy ngọn đèn đường chiếu xuống, dọc theo đường đi bất chợt lại nghe thấy tiếng kêu của chú mèo nào đó lưu lại, ngoài ra thì không có tiếng vang nào khác, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
“Cộp cộp” Cố An Kỳ chậm rãi bước đi trên đường.
Cô hôm nay đi bốt, vừa dày vừa nặng, đạp trên mặt đất cũng phát ra âm thanh. Rõ ràng chỉ có tiếng giẫm chân xuống đất của cô, song không hiểu vì sao, trực giác của cô cho biết có người đi theo, xoay người nhìn lại nhưng không phát hiện ra điều gì.
Cảm giác như có như không này làm cho cô không khỏi nhướn mi, hay là…nhìn lầm rồi
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Phía sau chó của nhà nào đó đột nhiên sủa lên, Cố An Kỳ loáng thoáng nghe thấy tiếng chủ của nó hùng hổ bật đèn chạy ra. Cô nhìn lại, dưới cột đèn bên góc đường có một cái bóng đen dài mờ mờ. Chẳng qua khoảng cách hơi xa, cô cũng nhìn không rõ.
Đến khi cô sắp nhìn thấy rõ, chủ nhà lại tắt đèn, vào phòng.
Không đúng! Vừa rồi không phải ảo giác! Cố An Kỳ nhăn mày, chắc chắn có người nào đó theo dõi cô. Nếu là paparazzi còn đỡ, chứ là tên háo sắc hay kẻ cuồng theo dõi thì…
Cố An Kỳ sắc mặt có chút khó coi, bây giờ thân thể này vẫn còn yếu, đừng nói ném qua vai, ngay cả động tác phòng thân đơn giản làm cũng khó khăn.
Càng vào lúc này lại càng không thể cuống, Cố An Kỳ trong lòng tuy vội vã muốn về nhà, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ nửa phần. Tim cô đập vô cùng nhanh, nhưng đầu óc lại bình tĩnh dị thường. Cô vẫn đi trong ngõ nhỏ, bước chân không nhanh cũng không chậm, cứ chậm rãi đi về phía trước giống như lúc nãy, giả vờ như không biết sau lưng có người đang theo dõi mình.
Phía trước có hai ngã tư, trước khi đi vào, Cố An Kỳ đột nhiên tăng tốc thành chạy chậm. Ngã tư có một ích lợi là vòng vòng vèo vèo, người không quen đường sẽ không thể tìm được cô, ngược lại lại bị lạc trong đó.
Cố An Kỳ chạy chậm trốn vào một góc nhỏ tối tăm. Đè lại tiếng th* d*c, cô lẳng lặng núp vào.
DTV
Ở trước ngã tư xuất hiện một người, Cố An Kỳ ở phía xa cũng không dám nhìn thẳng mặt đối phương, chỉ thấy anh ta vòng trái vòng phải rẽ tới rẽ lui nhưng cũng không thấy bóng dáng cô.
Anh ta nhìn vào ngõ nơi Cố An Kỳ đang trốn, cô cảm thấy tim như sắp vọt lên cổ họng đến nơi, theo bản năng ngừng thở.
“Chết tiệt! Thế mà cũng để mất dấu!” Cố An Kỳ nghe thấy tiếng chửi, nhưng vẫn không phát ra âm thanh gì, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. May thật, người tới là paparazzi.
Người nọ hình như vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn xung quanh ngã tư hai lần nữa rồi đành bỏ đi.
Qua khoảng 10 phút, Cố An Kỳ không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Có lẽ đối phương đã đi xa, cô mới đi ra, nhẹ nhàng thở phào.
Là do cô bất cẩn, vốn loại chuyện theo dõi này nên để ý từ sớm mới đúng, hôm nay nếu không có ngã tư này thì không chừng không những không cắt đuôi được tên kia mà còn bị anh ta chụp ảnh nhà cô rồi.
Tuy rằng cô cắt đuôi được tên paparazzi kia nhưng việc cô ở quanh đây cũng không còn là bí mật nữa, cô càng ở chỗ này lâu thì càng bất lợi.
Cố An Kỳ có chút đau đầu, ôm đầu chậm rãi trở về nhà. Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, cô ngã xuống giường, không muốn nhúc nhích . Tuy nói hôm nay không quay không chụp gì, nhưng cô lại cảm thấy còn mệt hơn lúc quay phim… Thật mệt mỏi…
Có lẽ là nên tìm lúc rời khỏi nơi này sớm thôi …
Nếu Chu Á Kiệt tìm nơi coi như yên tĩnh, vậy sớm đi khỏi đây đi. Cố An Kỳ mơ mơ màng màng tựa vào bên gối, lẳng lặng vào giấc mơ.