- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 219: Chương 219
Chương 219: Chương 219
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Thiệu Văn Đình chú ý đến vẻ mặt của bốn người trên sân khấu, gật gật đầu, nhưng khi thấy Kiều Trí Viễn diễn, lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lần diễn này cũng không thể trách anh ta, cô bé Cố An Kỳ kia đã tung đòn sát thủ, hoàn toàn phô hết khả năng diễn xuất. Tất cả sự áp chế trói buộc trong quá khứ đều được cô giải thoát, vì vậy diễn cực kì nhẹ nhàng trơn tru. Người duy nhất có thể sánh được với cô là Tô Dật Phàm, những sự trao đổi nho nhỏ giữa hai người đều rất đúng lúc đúng chỗ, không cần đến ngôn ngữ, chỉ cần cảm nhận được suy nghĩ của đối phương, bản thân sẽ tự thay đổi vài hành động.
Không kiềm chế nhau mà lại bổ sung cho nhau. Cách hai người diễn vẫn luôn như vậy, mơ mơ hồ hồ, nhưng lại có thể lột tả được những khía cạnh sâu xa, những điểm hấp dẫn trong bộ phim.
Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm có thể khiến Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa phân tâm cũng không có gì lạ. So với Kiều Trí Viễn, rõ ràng Hứa Toa Toa tỉnh táo hơn, chỉ trong chớp mắt đã điều chỉnh lại bản thân, nhưng cảm xúc của Kiều Trí Viễn lại quá dễ xao động, cảnh quay này phần trước còn được, chứ phần sau không thoát khỏi số phận bị kêu “cut”.
“Cảm giác thế nào? Khi diễn ấy.” Câu hỏi này trông thì có vẻ như Thiệu Văn Đình đang hỏi cả bốn người, nhưng hai mắt ông lại nhìn Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa.
Hứa Toa Toa không nói gì, chỉ cắn chặt môi. Cảnh diễn vừa rồi cô ta không phạm sai lầm quá lớn, cũng không sai vào lúc quan trọng, nhưng không thể không nói, cô ta thật sự đã bị Tô Dật Phàm ảnh hưởng, bị Tô Dật Phàm dẫn dắt.
Việc này đối với Hứa Toa Toa mà nói, quả thực có thể dùng từ “vô cùng nhục nhã” để hình dung. Kể từ một năm sau khi cô ta ra mắt, chưa từng có ai dám ở trước mặt cô ta khoa chân múa tay dạy cô ta cách diễn. Động tác lau nước mắt của Tô Dật Phàm vừa rồi lại có thể khiến cô ta đỏ mặt, tim đập thình thịch, cảm xúc bị chệch hướng. Đây chính là sai lầm lớn nhất.
Hứa Toa Toa vẫn nghĩ mình và Cố An Kỳ, Tô Dật Phàm cùng chung đẳng cấp, có đôi lúc, cô ta còn cảm thấy cô ta còn ở vị trí cao hơn, nhưng không thể ngờ khi làm bạn diễn với họ, cô ta không những thất bại, mà còn thất bại thảm hại.
Vì sao? Vì sao? Rõ ràng này trước kia khi diễn cùng họ cô ta chưa bao giờ cảm thấy bị áp lực lớn như thế này, tại sao diễn xuất của họ lại đột ngột xuất sắc vượt quá cả thực lực như vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao?
“An Kỳ, Dật Phàm, sau này đừng đè nén nữa. Thực lực của hai người vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ hết, cứ cố hết sức, đừng cố kỵ gì cả.” Thiệu Văn Đình nói trước mặt mọi người.
Cố An Kỳ mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng vẫn gật đầu nói “Vâng”.
Thật ra cũng chẳng có gì khó, dù sao cô cũng chỉ diễn viên, không nhất thiết phải lo lắng, suy nghĩ quá nhiều. Cô chỉ cần diễn như mình muốn là được.
“Đạo diễn Thiệu, ý ông có ý gì?” Hứa Toa Toa không nhịn được, “Ý ông là, vừa rồi khi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm diễn cùng tôi và Kiều Trí Viễn vẫn đè nén bản thân? Chưa bộc lộ hết khả năng?”
“Cô không nhận ra sao? Họ đã vượt qua hai người các cô từ lâu rồi. Họ làm thế chẳng qua cũng để hình ảnh được cân bằng mà thôi. Chỉ cần cô xem họ diễn với nhau không một ai có thể chen chân vào nổi là hiểu rồi chứ? Vừa rồi tham gia vào chắc cô cũng thấy, hai người họ nhập vai gần như trong nháy mắt. Cô nên hiểu, họ thay đổi không khí chính là để cho cô và Kiều Trí Viễn có thể hòa nhập.” Thiệu Văn Đình lạnh nhạt nói, vốn ông cũng không muốn đả kích Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn sớm như vậy, chẳng qua họ không chịu nhận thua khiến ông bực mình.
“Trước khi quay cảnh này tôi đã nhắc họ không cần đè nén, vì vậy ngay từ khi bắt đầu, khí thế người này đã chèn ép người kia, nhưng người kia không hề những không bị lu mờ, có thể nói là vừa giúp đỡ vừa cạnh tranh. Hai người bước vào sau cảm thấy họ tạo ra áp lực rất lớn cho mình đúng không? Nhưng đồng thời lại cảm thấy mình cũng là một phần của bức tranh? Hứa Toa Toa, Kiều Trí Viễn, hai người đang tụt lại phía sau, nhưng lại không biết bản thân mình sai ở đâu, khoảng cách với họ xa tới mức nào.”
Lời của Thiệu Văn Đình rất nghiêm khắc, ông không hề trách cứ, chỉ đơn giản chỉ ra sự thật, cho dù sự thật này khiến nhiều người khó có thể chấp nhận. Thiệu Văn Đình không sợ diễn viên tân binh thiếu kinh nghiệm, mà chỉ sợ những người thiếu trách nhiệm, hoặc coi mình đứng trên cả thế giới, không rõ năng lực mình nằm ở đâu.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm trong lúc diễn tập hay quay chính thức đều giúp Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn lấp đầy hình ảnh, nhưng hai người này lại không hiểu, còn tưởng rằng hiệu quả hình ảnh tốt là do họ. Chẳng những lúc quay không cố gắng hết sức, mà cả lúc diễn tập cũng mất tập trung. Thiệu Văn Đình cảm thấy Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm phải kìm nén khả năng vì hai người như vậy thật không đáng.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nhận thấy bầu không khí trong phim trường cổ quái thì không nhịn được nhíu mày. Đón nhận ánh mắt oán hận của Hứa Toa Toa, Cố An Kỳ nở nụ cười nhạt, không sai, thực lực ngang nhau chỉ là một mánh khóe để giấu Hứa Toa Toa mà thôi. Nếu cô ta thật sự đã chứng kiến cô diễn, có lẽ sẽ không bị lừa, nhưng đây là lựa chọn của cô ta không phải sao? Có thể hận ai được?
Thiệu Văn Đình nói chuyện trong hậu trường nên trước sân khấu không nhiều người biết. Sau khi kết thúc phần diễn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm tìm ghế ngồi xuống.
DTV
“Em lại làm chuyện xấu.” Tô Dật Phàm cưng chiều cười nói.
“Không phải anh cũng thế sao?” Cố An Kỳ nhíu mày, không hề yếu thế nói.
Đừng tưởng rằng cô không biết Tô Dật Phàm làm gì Hứa Toa Toa, đúng là cô đưa lưng về phía họ, nhưng cô có thể cảm giác được không khí quái lạ đằng sau. Muốn nói không có gì xảy ra? Ha ha, có chúa mới tin.
“An Kỳ, em có thấy đôi khi chúng ta rất xứng đôi vừa lứa hay không?” Tô Dật Phàm đột ngột thốt ra một câu.
Cố An Kỳ liếc trắng mắt, không biết anh muốn nói gì: “Không cảm thấy.”
Cô tức giận nói, hẹn hò lâu như vậy mà không ăn ý với nhau thì chia tay từ đời tám hoánh rồi, còn duy trì được đến bây giờ sao?
“Khụ khụ…” Tô Dật Phàm suy nghĩ có nên lấy thứ ở trong túi ra hay không.
Cố An Kỳ híp mắt, thấy động tác của anh nhưng coi như không biết.
“Lát nữa sẽ có một cuộc phỏng vấn ở chương trình quảng bá tạm thời, đạo diễn Thiệu muốn chúng ta tham gia.” Tô Dật Phàm nói.
“Ừ, dù gì em cũng không có lịch trình, hình như anh cũng thế, vậy thì đi thôi.” Cố An Kỳ trả lời, đầu cũng không thèm nâng.
Tô Dật Phàm dường như yên tâm, nói chuyện sau đó cũng thuận lợi hơn. Sau đó hai người tới chỗ chương trình mới chuẩn bị ghi hình, Cố An Kỳ vẫn bình tĩnh ngồi chờ trang điểm, chuẩn bị trạng thái tốt nhất lên sân khấu, ngược lại Tô Dật Phàm thần kinh căng thẳng , dường như hơi lo lắng, hơn nữa không hề che giấu cõi lòng hỗn loạn.
“Lo lắng cái gì thế?” Cố An Kỳ đột nhiên vỗ lưng Tô Dật Phàm làm Tô Dật Phàm ngạc nhiên suýt nữa nhảy dựng lên.
“Hay là đang làm chuyện gì giấu em?” Cố An Kỳ hai mắt híp lại thành một đường, “Tô Dật Phàm, anh nên biết em ghét nhất cái gì.”
“Sao có thể chứ?” Tô Dật Phàm trưng ra bộ mặt đứng đắn nghiêm túc.
“Thế thì tốt.” Cố An Kỳ bĩu môi, không nói nữa.
Chương trình rất đơn giản, cũng rất thuận lợi, khán giả có mặt đều là fan trung thành của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm, hò hét hết sức. Chương trình diễn ra được một nửa đột nhiên thông báo sẽ chiếu VTR*, nét mặt Cố An Kỳ biến đổi như có như không.
(*VTR: Videotape Recorder, thiết bị ghi băng video)
Trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Tô Dật Phàm, anh cầm một bó hoa hồng lớn ngồi trước máy ảnh, Cố An Kỳ đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra. Cô liếc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh.
“An Kỳ, sinh nhật vui vẻ.” Không sai, sinh nhật của Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di trùng nhau, tuy nhiên ít số người biết còn ít, nói gì đến chuyện chúc mừng.
“An Kỳ, có gì muốn nói với anh không?” Tô Dật Phàm trên màn hình cười khẽ hỏi.
“Này , tự nhiên quay VTR làm gì, nói trước mặt không được sao?” Cố An Kỳ nói, “Ngày nào cũng gặp nhau cơ mà? Không phải anh đang đứng đây sao?”
“Không giống nhau mà em yêu.” Tô Dật Phàm trong VTR mở miệng, giống như đang mặt đối mặt với Cố An Kỳ.
Phía dưới sân khấu lập tức bùng nổ, tiếng la tiếng hét khắp nơi. JQ công khai bà con ơi, lần này đến cổ vũ quả nhiên là quyết định sáng suốt.
“Bên cạnh việc muốn chúc em sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng hạnh phúc, anh còn muốn nói một việc…” Đột nhiên VTR bị ngắt, Cố An Kỳ không hiểu gì nhìn màn hình. Chuyện gì vậy, cô ngoái đầu nhìn lại, không ngờ Tô Dật Phàm cũng biến mất.
Cửa hậu trường đột ngột mở ra, một người xuất hiện, cùng với một người nữa đẩy cái bánh ngọt cao ngất đi ra.
“An Kỳ sinh nhật vui vẻ.”
“Ừ.” Cố An Kỳ vẫn còn tức giận, không thèm cho Tô Dật Phàm sắc mặt hòa nhã.
“Bánh là anh tự làm đó.”
“Xì, Vừa rồi anh thần thần bí bí là vì cái này?” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, rốt cục vẫn nhịn không được, bị Tô Dật Phàm chọc cười.