- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 162: Chương 162
Chương 162: Chương 162
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Cố An Kỳ đầu tiên sửng sốt, sau đó mỉm cười nắm lấy tay cô bé đó.
Tay người đó không phải quá ấm áp, thậm chí còn hơi lạnh, dính dính do mồ hôi. Khi nắm tay người đó dùng sức hơi mạnh, giống như là fan kích động vì lần đầu tiên được gặp thần tượng của mình.
Nhưng mà… Không biết vì sao, cô cảm thấy có một chút… kì quái?
Không, chắc chỉ là ảo giác của cô thôi, dạo này ngủ không giấc nên chắc bị ảnh hưởng. Cố An Kỳ cúi đầu chớp mắt, chỉ cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Người đó vẫn không ngẩng đầu, sau khi nắm tay với Cố An Kỳ thì ôm Tô Dật Phàm một cái rồi xuống sân khấu.
“An Kỳ, nghe nói lần này trong phim sẽ có cảnh hôn đúng không? Đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của em sao?” Lưu Mật Mật nhiều chuyện hỏi, “Dài bao lâu?”
“Vâng, có cảnh hôn. Dài bao nhiêu ư? Ha ha, cái này thì mời mọi người xem thì sẽ biết.” Cố An Kỳ mỉm cười, không tiết lộ gì thêm, thật ra cảnh hôn cuối cùng đó vẫn chưa quay xong, Trần Văn Nhã vẫn đang đợi thời điểm.
Họ muốn chọn vào lúc bình minh, sắc trời tờ mờ sáng thì quay, một ngày sau cơn mưa thì càng tốt, bầu trời trong xanh có thể ngắm được mặt trời mọc lặn. Chẳng qua thời tiết mấy ngày nay đều không thích hợp, cho nên đến nay vẫn chưa quay được.
“A, có thật sao?” Lưu Mật Mật mở to mắt, đồng thời fan phía dưới cũng hét chói tai.
“Đúng, có thật.” Tô Dật Phàm cười nói, “Mong mọi người sẽ đợi đến lúc đó.”
“Êy? Nhưng mà hôn thật sao? Hay là giả vờ?” Lưu Mật Mật hỏi, dường như vô cùng hứng thú với chuyện của hai người.
“Không phải giả vờ.” Tô Dật Phàm ôn hòa đáp, không hề buồn bực. Câu trả lời này lại gây nên những tiếng reo hò “Dật An”.
Cố An Kỳ liếc Tô Dật Phàm, người này thật sự là… còn chưa quay đâu đó, đừng ăn không nói có chứ.
“An Kỳ nay, khi quay cảnh hôn với Dật Phàm thì có lo lắng không?” Lưu Mật Mật tiếp tục hỏi.
“Hôn một anh chàng đẹp trai như vậy thì đương nhiên phải lo lắng rồi.” Cố An Kỳ cười nhạt, cũng không nói nhiều thêm.
Lưu Mật Mật cũng nhìn ra Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm không muốn nói quá nhiều về vấn đề này, cô nhanh chóng đổi chủ đề: “A, hôm nay fan đúng là rất nhiệt tình. Xem đi, hai người cứ nói gì là fan sẽ hò hét cái đó, thật sự là còn nổi hơn so với cả AD* trên sân khấu là tôi đây.” Lưu Mật Mật trêu chọc.
(*mình nghĩ AD ở đây là admin, tức chị Lưu Mật Mật mới là người điều hành sân khấu ý, còn nếu hiểu theo nghĩa quảng cáo thì mình không hiểu nghĩa câu này lắm)
Cố An Kỳ mỉm cười, gật đầu với khán giả phía dưới, dẫn tới một trận hò hét của fan Cố An Kỳ và “Dật An”.
“Ai nha, mọi người không thể phối hợp với tôi một chút, cho tôi một tiếng hét sao?” Lưu Mật Mật nói đùa chọc cười khán giả.
“Tôi nghe nói một chuyện, nhưng lại không biết có phải sự thật hay không, trong lòng vô cùng ngứa ngáy muốn biết. Nếu bây giờ hai diễn viên chính đều ở đây, như vậy thì đúng lúc cho tôi được mở mang kiến thức.” Lưu Mật Mật nói, “Nghe nói hai người quay phim chưa từng NG? Từ trước tới nay chưa từng bị kêu ngừng? Ôi? Là thật sao? Tôi chưa từng nghe nói bộ phim nào không NG cả. Chẳng những phải kiểm tra diễn xuất của diễn viên, mà còn phải kiểm tra sự ăn ý giữa các diễn viên nữa.”
“Trước mắt thì chưa có.” Tô Dật Phàm dịu dàng vỗ đầu Cố An Kỳ, “Hàn Lâm Nhi nhà chúng tôi diễn rất giỏi.”
“Ai là của nhà anh ? Đầu gỗ.” Cố An Kỳ phối hợp biến thành nhân vật trong kịch bản, khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên, lỗ tai hơi đỏ, dáng vẻ của một đại tiểu thư nói một đằng làm một nẻo.
“An Kỳ An Kỳ, chị tuyệt nhất.”
“Dật Phàm thật đẹp trai.”
“Ù hú” màn biểu diễn của hai người lại khiến dưới khán đài nằm ngoài phạm vi khống chế một lần nữa.
“Hai người… Hai người đang hẹn hò đúng không, chắc chắn là đang hẹn hò rồi, kiểu không khí ngọt ngào như mật này thật khiến người ta phải đố kỵ.” Lưu Mật Mật cười đùa.
Tô Dật Phàm cười không nói, Cố An Kỳ cũng không nói gì thêm, màn này là để lôi kéo hứng thú của người xem, cộng thêm thu hút càng nhiều người đến xem bộ phim của họ càng tốt.
“Sự hợp tác ăn ý này thật khiến người ta kinh ngạc, hai người chưa phím trước cho nhau đấy chứ?” Lưu Mật Mật khó tin hỏi.
“Không hề, thực ra bình thường lúc quay phim chúng tôi cũng như thế này.” Tô Dật Phàm trả lời, “Diễn cùng An Kỳ thật sự không khó, cô ấy nhập vai rất nhanh, gần như mọi cảnh chỉ một lần là xong.”
“Ồ? Xem ra Dật Phàm đánh giá An Kỳ rất cao” Lưu Mật Mật cố ý cường điệu, “Ha, đúng là càng ngày càng mong đợi bộ phim này.”
“Ngày mùng 3 tháng 7 sẽ công chiếu lần đầu tiên, mong mọi người đến xem bộ phim của chúng tôi.” Cố An Kỳ cười ấm áp.
Lưu Mật Mật rất biết cách khuấy động không khí, chương trình được cô ấy kiểm soát rất thú vị, gần như cứ vài phút hội trường lại nổ tung một lần. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm hiếm hoi hợp tác toàn bộ quá trình để cô “tiết lộ” rất nhiều “bí mật”, “tin tức”, nhưng trên thực tế nội dung thật sự lại chưa hề bị lộ ra chút nào, khiến cho mọi người rất tò mò phim điện ảnh của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm sẽ như thế nào.
Sau khi kết thúc chương trình, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nán lại hỏi đáp với fan một lúc, trên cơ bản đều là fan Cố An Kỳ hỏi, thật ra Cố An Kỳ cũng không xuất hiện quá nhiều trên các chương trình tivi, từ sau chuyện của Nha Nha, cô rất ít khi tham gia, vì vậy mọi người không quá hiểu biết về cuộc sống hàng ngày hay sở thích của cô, phần lớn thông tin đều thu thập được qua những lần cô đăng weibo hay trên tạp chí. Bây giờ có cơ hội nên tất nhiên fan sẽ hỏi rất nhiều về chuyện Cố An Kỳ thích làm gì, thích ăn gi vân vân.
Lúc này không khí như đang trong một buổi họp fan mê điện ảnh, mọi người ngồi cùng nhau, cùng bàn luận về phim ảnh, về cuộc sống, Cố An Kỳ cũng vô cùng thả lỏng, hỏi gì đáp nấy, bầu không khí rất thoải mái. Tô Dật Phàm luôn làm hậu thuẫn cho Cố An Kỳ, cố ý vô tình nhắc fan của anh chăm sóc Cố An Kỳ nhiều hơn.
“An Kỳ, nghe nói quan hệ của chị và Hàn Dịch Phong rất tốt, chị và anh ấy là người yêu đúng không?” Cũng không biết ai đột nhiên hỏi câu như vậy.
“Tôi và Hàn Dịch Phong là cộng sự hợp tác trong công việc, ngày trước khi quay quảng cáo hai bên hợp tác rất thoải mái.” Vẻ mặt Cố An Kỳ không thay đổi, vẫn duy trì mỉm cười, lạnh nhạt nói.
“Vậy…” Người đó chưa hỏi xong đã có người khác hỏi vấn đề mới.
Cố An Kỳ lần lượt trả lời, cũng không quá để ý đến chuyện kia. Toàn bộ quá trình nói chuyện đều khiến mọi người vui vẻ.
“An Kỳ, cám ơn em đã đến.” Lưu Mật Mật nói, “Hôm nay để chị mời, lát nữa ra ngoài ăn không?”
“Sao phải khách sáo với em làm gì? Ngày trước chị đã giúp đỡ em nhiều vậy mà.” Cố An Kỳ không quên ngày trước khi cô còn chưa nổi tiếng, Lưu Mật Mật cố ý cho cô lên hình, cổ vũ cô vân vân.
“An Kỳ?” Tô Dật Phàm vừa rồi bị fan ngăn lại nên tới muộn hơn, khi thấy Cố An Kỳ đang trò chuyện với Lưu Mật Mật thì không khỏi mở miệng hỏi.
“Lát nữa em còn có công việc, để sau này rồi tụ tập.” Cố An Kỳ ngượng ngùng mỉm cười.
“Không sao, đại ân nhân, mau đi đi, khi nào nhớ chị thì đến chương trình của chị là được.” Lưu Mật Mật nói đùa.
“Chị đúng là không khách sáo thật.” Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, “Được rồi, sau này gặp lại.”
“Ừ, bye bye.” Lưu Mật Mật nói.
“An Kỳ tiểu thư, anh Tô, lúc trước có vài fan tặng quà cho hai người, chúng tôi đã đặt ở phòng nghỉ rồi, hai người có muốn…” Nhân viên hỏi. Không thể trách họ làm điều thừa được, bởi vì có rất nhiều lúc nghệ sĩ nói thẳng muốn họ giúp “giải quyết” đống “quà tặng” này.
“Phiền các anh đem xuống xe ở tầng một giúp tôi được không?” Cố An Kỳ hỏi.
“Có, tất nhiên là có.” Nhân viên nói.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ngồi trên xe rảnh rỗi đều tự lấy quà của mình ra xem. Vốn tưởng quà của Tô Dật Phàm sẽ phải một đống, nhiều hơn của Cố An Kỳ rất nhiều, nhưng thật không ngờ số lượng quà của hai người tương đương nhau, toàn bộ một góc trong xe đều là quà, hai người đành ngồi ở một góc sáng sủa bắt đầu mở quà fan tặng.
“A” Cố An Kỳ đột nhiên cảm thấy đau tay, ném mạnh món quà xuống.
“Sao thế…” Tô Dật Phàm nhìn thứ Cố An Kỳ vừa ném ra thì mở to mắt, kinh ngạc nói không ra lời.
Một con búp bê cắm đầy cây kim nguyền rủa? Sao lại có người tặng món quà này?
“Em không sao chứ?” Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ nắm chặt lấy ngón tay, dáng vẻ dường như rất đau, không khỏi mở miệng hỏi.
“Không sao…” Mười ngón đau liền với tim, nói không đau là không thể nào, nhưng lát nữa còn phải tham dự một chương trình, không thể chỉ vì xước một ít da mà hoãn thời gian ghi hình được.
“Mấy cây kim này hình như đều gỉ cả rồi, nếu em bị chảy m.á.u thì mau đến bệnh viện tiêm một mũi phòng uốn ván đi, trường hợp này không nói đùa được đâu.” Tô Dật Phàm nói.
Cố An Kỳ nhíu mày, vốn đang muốn phản bác nhưng nhìn thấy thái độ cứng rắn của Tô Dật Phàm thì lại xịu xuống, không nói gì thêm, chỉ ngồi im chờ đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván. Tô Dật Phàm giúp Cố An Kỳ gọi điện, báo cho Chu Á Kiệt đến, nhân tiện bảo anh ta phải cảnh giác, sau đó anh lại tự mình gọi điện cho người quản lý của buổi tuyên truyền sắp tới, người quản lý thấy Tô Dật Phàm đích thân gọi điện thoại đến, hơn nữa thái độ vô cùng chân thành thì nhanh chóng đồng ý.
DTV
“Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại có một con búp bê nguyền rủa ở đây?” Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, Tô Dật Phàm xoay người cau mày hỏi.
“Bên ngoài nó là một cái hộp, tiếp theo lại đến lại lớp giấy gói, sau khi mở hết ra, em vừa định xé nốt lớp giấy bọc thì bị đ.â.m vào tay.” Tâm trạng của Cố An Kỳ không thể nào tốt được, bất cứ ai nhận được một món quà “kinh sợ” như vậy thì cũng chẳng thể nào vui vẻ đúng không? Chuyện này dù sao cũng không phải một dấu hiệu tốt, điều này làm cho sắc mặt của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đều khó chịu.