- Trang chủ
- Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
- Chương 123: Chương 123
Chương 123: Chương 123
Truyện: Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Tác giả: Triệu Linh Nhi
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230 (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm, thản nhiên mỉm cười rồi im lặng. Cô vẫn lặng lẽ ngồi một chỗ đợi Âu Dương Thừa tiếp tục nói rõ ràng mọi chuyện.
Nói thật, việc Tô Dật Phàm sẽ diễn bộ phim này khiến cô rất kinh ngạc. Lý do là vì không những họ chỉ là một đoàn làm phim nhỏ bé, mà trong khoảng thời gian này còn xảy ra vấn đề nghiêm trọng về tài chính, khả năng bị giải tán là rất cao.
Cố An Kỳ gần đây đang cố gắng tìm kiếm nhà tài trợ, nhưng dù sao căn cơ trong giới của cô còn chưa vững, danh tiếng chưa đủ cao. Đây lại là bộ phim đầu tiên cô đảm nhiệm vai chính, lại còn là phim điện ảnh, cô có sức hút phòng bán vé hay không còn rất khó nói.
Raiting trong phim truyền hình của Cố An Kỳ rất cao, diễn xuất của cô cũng dần dần được mọi người công nhận. Chẳng qua raiting phim truyền hình khác với phòng bán vé của phim điện ảnh, một cái miễn phí, một cái phải bỏ tiền túi để mua, cho dù diễn xuất có tốt thì cũng chưa chắc có thể trở thành diễn viên phòng bán vé, cho nên không ít nhà tài trợ không chắc chắn Cố An Kỳ có bản lĩnh kêu gọi được đủ người đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh của cô hay không.
“Octavia” đã đồng ý tài trợ cho bộ phim của Cố An Kỳ, nhưng số tiền khá an toàn, không quá nhiều cũng không quá ít. Chẳng qua số tiền đó chỉ có thể giúp giảm bớt gánh nặng chứ chưa thể giải quyết hoàn toàn vấn đề. Sự tham gia của Tô Dật Phàm không thể không nói đã mang đến không ít tiền tài trợ cho đoàn làm phim, với tình hình này, chắc chắn họ có thể quay xong bộ phim.
Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ sau khi thảo luận ở chỗ Âu Dương Thừa xong thì lên hai xe đi đến phòng làm việc của Dư Quả, còn vài chi tiết cần phải xác định nhanh chóng vì đoàn làm phim đã trì hoãn rất lâu rồi, vốn định quay vào mùa đông, bây giờ mùa xuân còn chưa quay được chút nào, muốn chiếu vào dịp nghỉ hè thì đúng là khó khăn.
“An Kỳ, vừa rồi đã quên nói với cô, tối thứ Bảy tuần sau, cho dù bận chuyện gì cũng phải để trống ngày đó cho tôi. May mắn của cô đến rồi.” Giọng điệu của Chu Á Kiệt cao lên.
“Ừ? Sao vậy?” Cố An Kỳ không hề để ý nói.
“Cô lọt vào danh sách đề cử nữ diễn viên phụ phim truyền hình xuất sắc nhất của ‘Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa’, vì vậy tối hôm đó cô phải tham gia, cô chuẩn bị cho tốt đi. Về phần trang phục cô cứ đến ‘Pamir’ tìm bộ thích hợp.”
“Ừ.” Cố An Kỳ bình thản nói, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, không hề nhìn ra một tia gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa.
Thấy vẻ mặt Cố An Kỳ qua gương chiếu hậu Chu Á Kiệt không khỏi run rẩy, cô gái này… Cô không biết “Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa” tượng trưng cho điều gì sao? Nếu giành được “Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa”, giá trị con người của Cố An Kỳ trong tương lai sẽ tăng hai ba, bốn năm lần, thậm chí mấy chục lần cũng có thể.
Nữ diễn viên phụ tốt nhất phim truyền hình, nghe thì có vẻ hơi kém cỏi, nhưng chỉ cần là giải thưởng của “Phượng Hoàng Lửa” thì sẽ giành được sự đồng tình của không ít người, điều này cũng tượng trưng cho bước chân chính thức đầu tiên lên vũ đài của Cố An Kỳ. Chu Á Kiệt vốn nghĩ ít nhất cô cũng sẽ vui sướng, nhưng cô lại không có cảm xúc gì, giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên, là một phần của cuộc sống hàng ngày.
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Cố An Kỳ đột nhiên hỏi.
“Hai giờ chiều.” Chu Á Kiệt nhìn đồng hồ trên xe nói.
“À, rẽ phải trước đường Tiểu Mã rồi dừng lại một chút đi.”
“Bây giờ chúng ta đang vội…”
“Ừ, tôi biết, đúng, đến đây, dừng lại đi.” Cố An Kỳ nói rồi xuống xe.
Chỉ chốc lát sau cô ôm một đống đồ ăn lớn lên xe.
“Cô… Cô đang…” Chu Á Kiệt thấy mà há hốc mồm.
“Đưa cho mấy người Dư Quả.” Cố An Kỳ thuận miệng nói, tiện tay cầm một ly cà phê đá lên uống.
Chu Á Kiệt không nói gì, bây giờ là hai giờ chiều, nhiều người cơm nước xong xuôi hết rồi, nào còn bụng ăn đồ ăn của cô.
Dọc theo đường đi đến phòng làm việc của Dư Quả, Cố An Kỳ đều im lặng, tối hôm qua không ngủ được nên lúc này cô dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nếu sau này cứ dựa vào cà phê để giúp tinh thần tỉnh táo thì sớm hay muộn cô cũng mắc bệnh.
Khi đến nơi, Cố An Kỳ rất quen thuộc đi vào phòng làm việc. Nhìn phòng làm việc của Dư Quả vốn như một cái chuồng chó giờ lại không còn một mẩu rác khiến cô nghi ngờ mình đến nhầm chỗ.
“An Kỳ, sao giờ cậu mới đến, Dật Phàm đã đến lâu lắm rồi.” Dư Quả híp mắt nói, nhìn thấy túi ni lông trong tay Cố An Kỳ, nhất thời không giữ được bình tĩnh mà lập tức lao vào, “A, bánh trứng của mình, bánh bao của mình. An Kỳ, cậu đúng là bạn tốt nhất của mình.”
Dư Quả vỗ thật mạnh lên vai Cố An Kỳ, sau đó ôm một đống đồ ăn để lên bàn, mời mọi người đến ăn.
Tô Dật Phàm dùng ánh mắt hỏi Cố An Kỳ, Cố An Kỳ mỉm cười: “Mọi người ở đây luôn không ăn cơm đúng giờ, lúc nào đói tới mức bụng kêu thì mới đi tìm cơm ăn, em đoán lúc này họ còn chưa ăn cơm trưa nên chắc đang đói bụng.”
Tô Dật Phàm cười: “Em có vẻ rất hiểu biết ở đây, thường xuyên tới sao?”
Thường xuyên tới ư? Cố An Kỳ lắc lắc đầu, cô tới chỗ này chẳng qua cũng chỉ có vài lần. Quan sát cẩn thận như vậy, cũng không phải do cô quá đề tâm, mà do chính bản thân cô quá mẫn cảm. Giống như trước đây, cô không hề có cảm giác an toàn, luôn phải dùng ánh mắt mẫn cảm đối diện với thế giới. Nguyên nhân cô nhạy cảm với những tiếng bước chân, tầm mắt, sự thay đổi xung quanh mình, đều chỉ vì cô không có cảm giác an toàn mà thôi.
Tô Dật Phàm bất đắc dĩ cười nhìn Cố An Kỳ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì lại từ từ thu hồi.
“Anh Dật Phàm đã lấy kịch bản chưa?” Cố An Kỳ không muốn tiếp tục đề tài đó nên chuyển chủ đề.
“Rồi, vừa lấy xong, nhưng tôi đã đọc sách.” Tô Dật Phàm nói.
Cố An Kỳ gật gật đầu, quả thật phù hợp với tác phong của anh: “Anh Dật Phàm đúng là để tâm rất nhiều.”
Tô Dật Phàm chỉ cười không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ. Nói đến việc để tâm, làm sao anh so được với người trước mắt này, chẳng những nghiên cứu triệt để kịch bản, thậm chí ngay cả nhân viên xung quanh cũng chăm sóc chu đáo.
Cố An Kỳ không nói nữa, thật ra, cô thật sự không thể nói chuyện phiếm với Tô Dật Phàm, cô luôn cảm thấy ánh mắt người này rất lợi hại, càng nói nhiều sẽ càng bị anh nhìn thấu.
“Hình như em rất sợ tôi?” Tô Dật Phàm giống như vô tình hỏi, hai mắt không hề nhìn Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ sửng sốt, lập tức mỉm cười nói quanh co: “Anh Dật Phàm thích nói đùa đúng không? Anh có làm gì để em phải sợ sao?”
DTV
Cố An Kỳ không nhìn Tô Dật Phàm, chỉ thản nhiên nói. Bây giờ cô xác định, chắc chắn anh biết cô đang trốn tránh anh, cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Cô không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu, cho dù đối mặt với bất kì ai, cô cũng không muốn dỡ xuống lớp vỏ phòng vệ.
“Thế à…” Tô Dật Phàm thản nhiên nói, dường như mang theo vài phần ý cười.
“An Kỳ, Dật Phàm, nói chuyện gì thế ?” Trần Văn Nhã bưng mấy chén cà phê đi đến.
“Đang nói chuyện kịch bản và sách.” Cố An Kỳ giành nói trước Tô Dật Phàm.
“À, thế sao?” Trần Văn Nhã mỉm cười, “Nói gì thế? Có suy nghĩ gì sao?”
“Vừa mới nhắc tới, còn chưa kịp nói gì.” Tô Dật Phàm liếc nhìn Cố An Kỳ rồi nói.
“Mình rất chờ mong xem hai người diễn đó, Dư Quả nghe nói Dật Phàm muốn tham gia, hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, ngồi sửa lại kịch bản.” Trần Văn Nhã cười nói, “Mình tin hai người hợp tác sẽ tạo nên kết quả rất phấn khích.”
“Ừ, tôi cũng chờ mong.” Tô Dật Phàm nói.
“Ừ.” Cố An Kỳ khẽ phụ họa một tiếng, “Đến lúc đó còn mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn.”
Tô Dật Phàm nhìn dáng vẻ người mới nhát gan của Cố An Kỳ, không khỏi lắc lắc đầu, tiểu hồ ly giả dối này đang nhắc nhở điều anh đã đồng ý trong văn phòng Âu Dương Thừa đây.
“Không cần khách sáo, đến lúc đó không chừng có khi em còn chỉ giáo tôi đó.” Tô Dật Phàm nói.
“Điều này… Điều này sao có thể chứ?” Cố An Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, chẳng qua lại chuẩn bị né tránh chủ đề.
“Đừng không tự tin như vậy.” Tô Dật Phàm nói, “Tôi đã nhìn em diễn không chỉ một lần, em có bản lĩnh đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, An Kỳ, sau này cậu còn phải đóng cặp với Dật Phàm, không thể trước khi diễn đã yếu thế được.” Trần Văn Nhã nói.
Dư Quả không biết từ đâu cũng nhảy ra: “Chỉ là, An Kỳ, cậu yếu đi từ lúc nào vậy?”
Cố An Kỳ không ngờ quả bóng mình chuẩn bị ném lên người Tô Dật Phàm lại bị Tô Dật Phàm đá trở lại. Cô không nói gì thêm, chỉ nở nụ cười xấu hổ.
Sau khi Dư Quả giải quyết được vấn đề ăn uống thì mọi người nhanh chóng tiến hành thảo luận, lập ra vài kế hoạch, cộng thêm thay đổi vài chỗ.
Tô Dật Phàm nói nhiều ngoài dự đoán của Cố An Kỳ, rất nhiều chi tiết đều được anh chú ý đến. Không như Cố An Kỳ thích đi đường vòng để thảo luận, khi anh nói chuyện đều một đích trúng hồng tâm, gãi đúng chỗ ngứa. Chẳng qua Tô Dật Phàm mặc dù thẳng thắn, nhưng không khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại toàn bộ quá trình diễn ra rất thoải mái, nhanh chóng. Với những người xung quanh anh luôn đối xử rất thân thiện, đúng là người đàn ông tốt bụng như trong lời đồn.
Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy tất cả những biểu hiện của Tô Dật Phàm đều chỉ là cái vỏ bề ngoài, là mặt nạ của anh. Chẳng qua diễn xuất của anh quá tốt, Cố An Kỳ thật sự không nắm được sơ hở của anh, tất cả chỉ là trực giác của cô.
Có Tô Dật Phàm gia nhập, tốc độ thảo luận của họ nhanh hơn nhiều, sau mấy giờ đã vạch ra được một thời gian biểu, cũng đã chuẩn bị xong nhiều thứ và các biện pháp bảo vệ. Theo kế hoạch thứ Sáu bắt đầu chính thức quay trailer, sau đó thứ Tư tuần sau chính thức mở cuộc họp báo, tuyên bố danh sách diễn viên và vài chi tiết khác.