- Trang chủ
- Chân Thành Đổi Lấy Cả Đời
- CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9
Truyện: Chân Thành Đổi Lấy Cả Đời
Tác giả: Bạch Tư Tư
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Mạnh Thanh Vân bĩu môi giải thích: “Chính là đội trưởng Trương Đình Thâm của đội đặc chiến đó, nghe nói anh ấy làm việc nghiêm khắc lắm, cấp dưới ngày nào cũng than trời trách đất.”
“Còn đặt cho anh ta biệt danh, gọi là Diêm Vương mặt lạnh!”
Tô Niệm Từ nghẹn lời.
Diêm Vương mặt lạnh?
Nhìn cũng không đến mức đó mà, lần trước nói chuyện với cô còn cười nữa kìa.
“Không có quan hệ gì cả, chỉ là đến đón tớ thôi.”
Mạnh Thanh Vân lắc đầu: “Không có là tốt nhất, nghe bảo anh ấy từng có mấy mối mà đều chia tay rồi, ai cũng nói anh ấy quá hung dữ.”
Tô Niệm Từ: …
Mô tả gì mà đáng sợ thế, cứ như Trương Đình Thâm là ác ma vậy.
“Thôi, mau làm việc đi.”
Tô Niệm Từ cũng không muốn nói tiếp về Trương Đình Thâm nữa, một là vì những lời thẳng thắn của anh hôm trước đến giờ cô vẫn chưa hoàn hồn nổi; hai là nói xấu sau lưng người ta thì quả thật không hay lắm.
Cuối cùng là, kể từ ngày anh đưa cô đến đây, cô cũng chưa gặp lại Trương Đình Thâm lần nào nữa.
Cô chỉ coi như đó là lời nói đùa của đàn ông.
Nhưng vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Cửa ra vào bỗng nhiên xôn xao.
“Chà, hôm nay đội trưởng Trương sao rảnh đến bộ phận truyền thông của bọn tôi thế?”
“Hôm nay còn mặc đồ đẹp thế này, nói đi, anh tìm ai đấy!”
Mọi người trêu chọc ầm lên.
Tô Niệm Từ chớp mắt, khi ngẩng đầu lên thì Mạnh Thanh Vân đã ghé sát bên cạnh cô.
“Niệm Niệm, không phải đến tìm cậu đấy chứ?”
Tô Niệm Từ lắc đầu: “Không đâu.”
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói điềm đạm của Trương Đình Thâm vang lên: “Đồng chí Tô, tan làm rồi, có thể mời em ăn một bữa cơm không?”
……
Lý Lăng Vân nghỉ phép xong, lại vội vàng quay về khu nhà gia đình để thu dọn hành lý.
Lúc này, anh mới nhìn thấy bức ảnh cưới bị giấu trong góc tủ quần áo.
Không khỏi thấy sống mũi cay cay, nhớ lại những lời mình từng nói, lại thêm một lần hối hận.
Anh nhẹ nhàng lau khuôn mặt đang mỉm cười của Tô Niệm Từ trong ảnh: “Niệm Niệm, anh sai rồi.”
Lý Lăng Vân treo bức ảnh lại lên tường rồi mới rời đi.
Chưa đi được mấy bước, phía sau có tiếng gọi anh lại.
“A Lăng, anh thật sự muốn đi tìm cô ấy sao?”
Lê Vân Cẩm sau khi biết chuyện Tô Niệm Từ điều công tác thì mới biết cô đã nộp đơn ly hôn.
Khoảnh khắc đó, Lê Vân Cẩm vui mừng khôn xiết.
Thế là cô vội vàng chạy đến tìm Lý Lăng Vân, cô nghĩ: bọn họ sắp sửa “gương vỡ lại lành” rồi.
Chỉ là vừa đến nơi, đã thấy Lý Lăng Vân kéo vali, vội vã muốn đi.
Cô ấy không ngốc, lập tức đoán ra được Lý Lăng Vân định đi tìm Tô Niệm Từ.
Lê Vân Cẩm đương nhiên là không cho phép.
Từ khi cô ta từ biên giới trở về đến giờ, phải vất vả lắm mới có được cục diện hôm nay.
Phải vất vả lắm mới có thể “gương vỡ lại lành” với Lý Lăng Vân.
Cô ta tuyệt đối không cam lòng.
Lý Lăng Vân đang thu dọn hành lý, phức tạp nhìn Lê Vân Cẩm một cái: “Vân Cẩm, sau này chúng ta đừng quá thân thiết nữa, sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Những ngày gần đây, dường như là bị Ủy viên chính trị Trương nhắc nhở, Lý Lăng Vân mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Sắc mặt Lê Vân Cẩm khựng lại: “A Lăng, anh đang nói gì vậy?”
“Anh định vì Tô Niệm Từ mà xa lánh em sao?”
“Cô ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì, lúc em chưa về thì anh cưới cô ta, giờ em vừa quay lại thì anh lại định vì cô ta mà rời xa em, anh đã quên lời thề giữa chúng ta rồi sao?”
Lê Vân Cẩm lúc này không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Giọng điệu chất vấn khiến Lý Lăng Vân sững người hồi lâu, trong mắt nhìn Lê Vân Cẩm bỗng nhiều thêm vài phần phức tạp và áy náy: “Vân Cẩm, không cưới em quả thật là điều khiến anh hối tiếc, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả.”
“Cô ấy thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của em mà đã gả cho anh, anh đã bỏ mặc cô ấy quá lâu rồi, anh không thể vì đã bỏ lỡ em mà lại tiếp tục bỏ lỡ cô ấy.”
Lời của Lý Lăng Vân khiến Lê Vân Cẩm thấy khó thở.
“Lần sau đừng làm những chuyện như vậy nữa, chỉ càng khiến em trở nên đáng thương.” — Lời của Tô Niệm Từ đột nhiên vang lên bên tai cô ta.
Gương mặt Lý Lăng Vân lúc này khiến Lê Vân Cẩm bắt đầu hoảng loạn.
Chẳng lẽ, lời của Tô Niệm Từ… thật sự chỉ là do thương hại mình?
“A Lăng, anh không thể như vậy được, em khó khăn lắm mới quay về, cả đời này em chỉ có thể gả cho anh.”
“Em không thể gả cho ai khác, anh định trơ mắt nhìn em chết sao?”
Lý Lăng Vân nhíu mày, không quay đầu lại.
Nhưng giây sau, phía sau truyền đến tiếng hét điên cuồng của Lê Vân Cẩm: “Lý Lăng Vân, hôm nay nếu anh dám rời đi, em sẽ tự sát!”
“Không có anh, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Lý Lăng Vân sững người, quay đầu lại, thì thấy Lê Vân Cẩm đang cầm dao cắt cổ tay.
Anh trợn to mắt, vội vàng buông hành lý lao đến.
……
Một câu nói vang lên, mọi người đều sửng sốt.
Mặt Tô Niệm Từ đỏ bừng lên không kiểm soát được.
Mạnh Thanh Vân bịt miệng lại, có vẻ còn kích động hơn cả cô: “Cậu còn nói không phải đến tìm cậu nữa đi!”
Tô Niệm Từ: Thật sự là cô không ngờ có người sẽ đến tìm mình.
Dù sao thì trước giờ Lý Lăng Vân chưa từng chủ động như thế.
Tô Niệm Từ vốn định từ chối, nhưng Trương Đình Thâm lại lên tiếng: “Mới đến Thâm Quyến còn chưa quen, tiện thể đưa em đi dạo một vòng.”
Mọi người lập tức ồn ào hùa theo, Tô Niệm Từ cúi thấp mắt.
Trương Đình Thâm thấy vậy bèn dịu giọng nói: “Mọi người đừng cản ở đây nữa, tan ca thì về, chưa tan ca thì làm việc chăm chỉ vào, không thì tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo của mấy người đấy!”
Tô Niệm Từ nhìn Trương Đình Thâm hoạt bát, nhiệt tình như vậy, thoáng ngẩn người.
Anh có thể hòa đồng với đồng nghiệp — điều mà Lý Lăng Vân chưa bao giờ làm được.
Trước đây, Tô Niệm Từ nghĩ rằng lãnh đạo thì phải nghiêm túc, phải điềm tĩnh.
Nhưng giờ, cô đã gặp một kiểu người khác, mới hiểu ra thế giới này có những môi trường rực rỡ hơn.
Mạnh Thanh Vân nói anh nghiêm khắc, nhưng trong cuộc sống anh lại không như thế.
Điều này chứng minh điều gì?
Chứng minh rằng trong mắt Trương Đình Thâm, công việc và cuộc sống là hai chuyện tách biệt.
Tô Niệm Từ hít sâu một hơi: “Được, xin đợi tôi mười phút.”
Tại bệnh viện.
Lý Lăng Vân sau khi thanh toán viện phí liền bước vào phòng bệnh, nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, im lặng vài giây rồi nói: “Vân Cẩm, anh đã sắp xếp một nữ chiến sĩ chăm sóc em, anh phải đi bắt tàu rồi.”
Lê Vân Cẩm sững người, vội vàng đứng dậy kéo lấy người đàn ông: “Không, anh không được đi!”
Cô ta tuyệt đối không đồng ý.
Cô ta không giống Tô Niệm Từ, chỉ biết giả vờ.
Điều cô ta muốn, nhất định phải giành lấy cho bằng được.