Ánh mắt Lý Lăng Vân tối đi.

Sắc mặt Lê Vân Cẩm cũng trùng xuống theo: “A Lăng, có phải Niệm Niệm hiểu lầm gì rồi không? Em có thể giải thích.”

“Con gái mà, hay ghen, hay hiểu lầm, em hiểu mà.”

“Lời em vừa nói anh cũng đừng để tâm quá, chỉ là em có chút hoài niệm thôi, chứ ai mà không biết giữa hai ta sớm đã không thể nữa rồi?”

Lê Vân Cẩm ra vẻ thấu hiểu lòng người, khiến Lý Lăng Vân bình ổn lại tâm trí.

Anh gượng cười: “Nói nhiều như vậy làm gì, cô ấy không hiểu lầm đâu, cô ấy vẫn ổn.”

Nét mặt Lê Vân Cẩm cứng đờ.

Lý Lăng Vân lại nói: “Nhanh nhảy đi, chẳng phải em rất muốn nhảy sao?”

Nhưng những lời của Lê Vân Cẩm lại khiến Lý Lăng Vân hạ quyết tâm.

Lần sau, nhất định lần sau anh sẽ đưa Tô Niệm Từ đến đây khiêu vũ, kẻo cô hiểu lầm thật thì không hay.

Lê Vân Cẩm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng vui chút nào.

Hôm nay Lý Lăng Vân có gì đó không đúng lắm.

Buổi tiệc kết thúc cũng đã là mười giờ tối.

Lý Lăng Vân chuẩn bị đưa Lê Vân Cẩm về ký túc xá, nhưng lại bị chính ủy gọi lên văn phòng.

“A Lăng, em tự về được, anh mau đi đi, chắc có việc gấp gọi anh đấy.” Lê Vân Cẩm vẫy tay tạm biệt.

Lý Lăng Vân cau mày, vội vã chạy đến văn phòng chính ủy.

“Chính ủy Trương, muộn thế này rồi, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”

Chính ủy Trương lạnh nhạt liếc anh một cái: “Không có việc thì không được tìm cậu à? Hay là cậu bận đưa đồng chí Lê về, đến thời gian gặp tôi cũng không có?”

Chính ủy Trương hôm nay nói chuyện đầy gai góc, rõ ràng là đang tức giận.

Lý Lăng Vân có chút ngơ ngác, nhưng vẫn vội vàng giải thích: “Sao có chuyện đó được, việc của ngài tất nhiên là quan trọng nhất.”

Chính ủy hừ lạnh một tiếng, mở ngăn kéo đưa một tập tài liệu ra trước mặt anh: “Xem xong thì ký vào.”

Lý Lăng Vân vừa nhận lấy vừa khó hiểu: “Cái gì vậy ạ?”

Ánh mắt vừa rơi xuống tờ giấy, anh lập tức sững người.

Bốn chữ to “Đơn ly hôn” đập ngay vào mắt: bên nữ – Tô Niệm Từ, bên nam – Lý Lăng Vân, vì tình cảm rạn nứt nên tự nguyện ký kết đơn ly hôn.

Góc phải bên dưới là chữ ký gọn gàng của Tô Niệm Từ.

Ngày ký là ba tháng trước.

“Đây là đơn ly hôn? Sao lại thế?” Lý Lăng Vân sững sờ.

Tô Niệm Từ sao lại muốn ly hôn với anh?

Rõ ràng sáng nay họ còn nói chuyện với nhau mà.

Chính ủy Trương quay đi chỗ khác, giọng đầy thất vọng: “Lý Lăng Vân, tôi đã nói rất nhiều lần: quân nhân tối kỵ nhất là không xử lý được chuyện tình cảm!”

Lý Lăng Vân ngẩn người, chính ủy lại tiếp tục nói:

“Đồng chí Tô không truy cứu chuyện giữa cậu và đồng chí Lê, nhưng tôi nhìn rõ cả rồi, từ sau khi cô ấy trở về, cậu còn nhớ rõ vợ mình là người mà cậu cưới về không?”

Vừa nói, chính ủy vừa đưa bút cho Lý Lăng Vân.

“Ký xong rồi, giữa hai người không còn liên quan gì nữa.”

Khoảnh khắc ấy, đầu óc Lý Lăng Vân gần như trống rỗng.

Anh theo phản xạ từ chối: “Không, tôi không thể ký!”

Nhưng ánh mắt chính ủy sắc lại: “Lý Lăng Vân, tôi đang giữ thể diện cho cậu đấy.”

“Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào lại không tôn trọng vợ mình như cậu. Dù cậu cảm thấy áy náy với đồng chí Lê thì cũng không thể làm càn!”

Sắc mặt Lý Lăng Vân khựng lại, anh cuống quýt giải thích: “Chính ủy, tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy Vân Cẩm khó khăn lắm mới trở về, lại không có cha mẹ bên cạnh nên tôi chăm sóc cô ấy một chút.”

“Cần cậu tự mình chăm sóc sao?” Chính ủy quát lớn.

Lý Lăng Vân nghẹn lời.

Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao?

Anh không kìm được nhớ lại những thái độ của Tô Niệm Từ trong thời gian gần đây, lòng lại càng rối ren hơn.

Cuối cùng, Lý Lăng Vân vẫn ký tên.

Vì anh không thể không ký.

Ký xong, Lý Lăng Vân lập tức chạy về khu nhà gia đình, anh muốn hỏi rõ Tô Niệm Từ.

Anh đẩy cửa xông vào, trong nhà yên tĩnh lạ thường, dọn dẹp sạch sẽ, đến cả chiếc cốc uống nước thường ngày cũng không thấy đâu.

Như thể chưa từng có ai sống ở đây vậy.

Anh run rẩy gọi khẽ: “Tô Niệm Từ?”

Không ai đáp lại.

Ở một nơi khác, Tô Niệm Từ đi tàu thủy rồi chuyển tiếp hai chuyến tàu hỏa, cuối cùng cũng đến được Thâm Quyến.

Nắng ở Thâm Quyến rất rực rỡ, chiếu lên mặt như thể cuốn trôi hết mọi vận rủi.

Cô kéo vali bước ra khỏi nhà ga, định hỏi đường đến đơn vị để báo danh.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc quân phục bước đến chặn cô lại: “Xin hỏi, đồng chí có phải là Tô Niệm Từ không?”

Tô Niệm Từ ngẩn người, ngước mắt nhìn.

Người đàn ông cao lớn thẳng thớm, chắc phải cao tới một mét tám chín, cao hơn cô hẳn hai cái đầu.

Bộ quân phục màu xanh như được may đo riêng cho anh, vô cùng vừa vặn.

Anh để đầu đinh, nét mặt dịu dàng nhưng thần thái nghiêm nghị.

“Vâng, anh là…?”

Người đó giơ tay chào cô theo nghi thức quân đội, khiến Tô Niệm Từ giật mình vội lùi lại: “Không, không cần phải làm vậy đâu.”

Quân hàm trên vai anh, Tô Niệm Từ từng thấy trên người cấp trên của Lý Lăng Vân.

Người ta lại chào mình, thật sự là không dám nhận.

“Chào nữ đồng chí không cần xét chức vụ.” Người đàn ông giải thích nhẹ nhàng.

Tô Niệm Từ gật đầu, vừa định hỏi thêm.

Người đàn ông đã lên tiếng: “Tôi là Trương Đình Thâm, đội trưởng đội đặc chiến Quân khu Thâm Quyến, nhận lệnh cấp trên đến đón đồng chí Tô Niệm Từ, phiền đồng chí giao hành lý cho tôi.”

Bị khí thế của anh làm cho choáng váng, Tô Niệm Từ mãi mới phản ứng lại khi đã ngồi trong xe.

Đội đặc chiến — chắc chắn là đơn vị tinh nhuệ, khổ luyện hơn nhiều.

Phái người như vậy đến đón cô, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

“Gần đây tình hình không ổn định, đội viên đội đặc chiến đều ra nhiệm vụ, tôi là người duy nhất tạm thời quay về nên mới có thời gian đến đón cô.” Trương Đình Thâm dường như đoán được suy nghĩ của cô.

Vừa lái xe vừa giải thích.

Ngồi ở ghế phụ, Tô Niệm Từ khẽ cười: “Cảm ơn anh.”

Trương Đình Thâm mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt bình thản: “Đồng chí Tô đã lập gia đình chưa?”

Tô Niệm Từ: ?

Sao tự nhiên lại hỏi vậy?

Quả thật câu hỏi khiến Tô Niệm Từ sững người.

“Có rồi, nhưng ly hôn rồi.”

Cô trả lời đúng sự thật, chính ủy đã đồng ý, chắc chắn Lý Lăng Vân sẽ ký.

Chỉ cần đợi vài ngày nữa, kết quả sẽ được gửi đến cô.

Trương Đình Thâm lặng lẽ liếc nhìn cô một cái: “Anh ta đối xử với cô không tốt sao?”

Tô Niệm Từ nghẹn lời: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”

Dù sao mọi người đều cảm thấy Lý Lăng Vân đối xử với cô rất tốt.

Trương Đình Thâm không giải thích, ngược lại chuyển chủ đề: “Tôi cũng chưa kết hôn.”

“Hả?”

Tô Niệm Từ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.