Tô Niệm Từ lập tức cắt ngang: “Phía sau không được nói, em sẽ đợi anh trở về.”

Đôi mắt Trương Đình Thâm bừng sáng hoàn toàn.

“Được.”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ bình an trở về.”

“Nếu có thể, anh sẽ viết thư cho em.”

Trương Đình Thâm đã nói rất nhiều rất nhiều lời, nhưng lại ngắn ngủi như thể chỉ trong một khoảnh khắc.

Vì ngày hôm sau, anh còn chưa kịp chào tạm biệt đã rời đi lúc nửa đêm.

Khi Tô Niệm Từ biết chuyện này thì đã là ba ngày sau.

Mạnh Thanh Vân thở dài: “Không biết đội trưởng Trương lại đi làm nhiệm vụ gì nữa rồi.”

“Người dưới quyền anh ấy đều viết sẵn di thư, không biết đội trưởng Trương có viết không.”

Tay Tô Niệm Từ khẽ run, nụ cười của người đàn ông hiện lên trong tâm trí.

“Đừng nói mấy lời xui xẻo.”

Mạnh Thanh Vân lập tức nhổ ba cái: “Xem cái miệng tôi kìa!”

“Họ nhất định sẽ bình an trở về, cả đời thuận buồm xuôi gió.”

Tô Niệm Từ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Bình an trở về, thuận buồm xuôi gió.

Mỗi một trận chiến là một lần sinh tử, trong những ngày không có Trương Đình Thâm, Tô Niệm Từ chăm chỉ làm việc, đến cuối năm thì được thăng chức.

Anh từng nói, ngày trở về thật sự là chưa biết.

Thỉnh thoảng vẫn nhận được thư anh viết.

Nét chữ nguệch ngoạc, có lẽ là viết trong lúc gấp gáp.

Tô Niệm Từ từng muốn bảo anh đừng viết nữa, nhưng gửi thư hồi đáp chỉ thêm phiền toái.

Hơn nữa, chỉ cần anh còn viết thư, tức là vẫn bình an.

Bất giác, năm mới đã trôi qua.

Số thư của Trương Đình Thâm gửi ngày càng ít.

Tô Niệm Từ nhận được quà Tết và đặc sản phương Bắc mà Chu Ngự gửi.

Trong thư viết đầy sự nhớ nhung:

Niệm Niệm nếu thấy thư, em sẽ hiểu nỗi nhớ da diết của chị, năm sau chị sẽ kết hôn, em có thời gian về không?

Tô Niệm Từ hồi âm: Việc hệ trọng của đời chị, em nhất định sẽ về.

Cứ như vậy, đến cuối tháng Năm.

Tô Niệm Từ không còn nhận được thư của Trương Đình Thâm nữa, nhưng anh lại ở mãi trong tim cô.

Cho đến cuối tháng Bảy.

Giọng nói của Mạnh Thanh Vân phá vỡ sự bình yên và nhung nhớ ấy.

“Niệm Niệm, đội trưởng Trương về rồi!”

Tô Niệm Từ bật dậy, cả tay cũng run rẩy.

“Anh ấy ở đâu?” Cổ họng cô nghẹn lại.

“Ở ngoài cửa, anh ấy đến gặp em.”

Tô Niệm Từ ngẩn người vài giây, theo bản năng lao ra ngoài.

Trương Đình Thâm đen đi nhiều, đứng dưới lầu, nhìn Tô Niệm Từ đang chạy tới, cười rạng rỡ, nếu bỏ qua cánh tay đang treo băng.

“Niệm Niệm, anh về rồi.”

Trương Đình Thâm nhìn người con gái đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

Tô Niệm Từ nhìn tay anh, lòng đau xót, chỉ khẽ nói: “Về là tốt rồi.”

Giây tiếp theo, Tô Niệm Từ ôm chầm lấy anh: “Trương Đình Thâm, chúng ta kết hôn đi.”

Trương Đình Thâm sững người, hơi thở cũng run lên.

Anh ôm chặt lấy cô bằng một tay: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Nước mắt Tô Niệm Từ lưng tròng: “Lúc anh không gửi thư cho em nữa, em đã nghĩ kỹ rồi.”

“Em nghĩ, nếu anh còn sống trở về, em sẽ lấy anh.”

“Cảm ơn anh đã trở về bình an.”

Trương Đình Thâm vui mừng đến phát khóc: “Ừ, anh cũng sợ không thể trở về, nhưng nghĩ đến trong quân đội còn có em, anh liều mạng để sống sót.”

Một tháng sau.

Cánh tay Trương Đình Thâm gần như hồi phục, anh và Tô Niệm Từ tổ chức hôn lễ, toàn bộ quân đội đều đến tham dự.

Ba tháng sau.

Tô Niệm Từ đưa Trương Đình Thâm lên phương Bắc dự lễ cưới của Chu Ngự.

Được biết Lệ Vân Cẩm đã từ chức ở đoàn văn công, Lý Lăng Vân chuyển công tác về phía Tây.

Một năm sau.

Con trai của Trương Đình Thâm và Tô Niệm Từ chào đời, ngay khi sinh ra đã được mọi người yêu quý.

Ngoài thời gian làm nhiệm vụ, Trương Đình Thâm gần như gánh vác toàn bộ việc chăm con.

Tô Niệm Từ sau khi ở cữ thì quay trở lại làm việc.

Năm ấy, Tô Niệm Từ lại được thăng chức, trở thành phó trưởng phòng.

Trương Đình Thâm rút khỏi đội đặc nhiệm, làm chỉ huy ở quân đội, huấn luyện tân binh, tiện thể dưỡng thương.

Hai mươi năm sau.

Tô Niệm Từ và Trương Đình Thâm vẫn yêu nhau như thuở ban đầu.

Con trai thi đỗ trường đại học danh tiếng nhất, quyết chí cống hiến cho Tổ quốc.

Nhìn lại chặng đường đã qua, Tô Niệm Từ cảm thấy cả đời này mình đã chọn đúng.

【Toàn văn hoàn】