- Trang chủ
- Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du
- Chương 45: Không thử một lần, cô ấy sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc.
Chương 45: Không thử một lần, cô ấy sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc.
Truyện: Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du
Tác giả: Tinh Hà Phù Du
- Chương 1: Bóng mây phủ đời cô trong quá khứ, cũng là cơn ác mộng cả đời.
- Chương 2: Làm sai thì phải chịu phạt, đó là lẽ đương nhiên
- Chương 3: Điểm khởi đầu của dục vọng linh hồn nằm ở đâu.
- Chương 4: Gấp một con diều
- Chương 5: Nhợt nhạt, mềm mại, không có cánh, giống như cô ấy.
- Chương 6: Hắn tưởng tượng cảm giác khi ngón tay...
- Chương 7: Chân thành khuyên anh, bỏ tay ra khỏi người cô ấy.
- Chương 8: Chúc mừng...Tạ phu nhân của chúng ta
- Chương 9: Hắn như một chú chó con bị bỏ rơi trong mưa, toàn thân ướt sũng.
- Chương 10: Tôi đâu phải thuốc giảm đau
- Chương 11: Nếu thật sự muốn cảm ơn thì hãy tặng tôi...
- Chương 12: Một mặt xấu xa trong bản tính của hắn
- Chương 13: Người các anh muốn động vào...chẳng lẽ là chị dâu của tôi sao?
- Chương 14: Tôi sẽ rất nhẹ nhàng, không làm em đau...
- Chương 15: Nếu Tạ Doanh Triều biết chuyện này, chắc chắn sẽ giết chúng ta mất...
- Chương 16: Em là hoa hồng của thần thánh, là chú chim trong lồng
- Chương 17: Bà thiếu sự tôn trọng tối thiểu với người phụ nữ của tôi.
- Chương 18: Bất kỳ ai cũng chỉ là cỏ rác nơi rãnh nước, kể cả chính tôi.
- Chương 19: Hay là em hối hận vì đã chọn tôi, muốn nhảy với Bùi Tễ Ngôn hơn.
- Chương 20: Tôi chỉ mong Bồ Tát sẽ phù hộ anh, cầu cho anh bình an cả đời.
- Chương 21: Cô và hắn như mây với bùn
- Chương 22: Hắn nói nhỏ: Chúc mừng sinh nhật
- Chương 23: Thần chết đặt tay lên gáy cô rồi hôn xuống.
- Chương 24: Tạ Tư Chỉ bối rối.
- Chương 25: Góc cằm thanh tú của chàng trai căng ra một đường lạnh lẽo nguy hiểm.
- Chương 26: Anh bị thương còn chảy máu nữa. Chắc em đã hả giận rồi đúng không?
- Chương 27: Hắn không biết cách yêu
- Chương 28: Mỗi ngày ở nước N anh đều nghĩ về em.
- Chương 29: Anh chủ động đến đây để nhận nụ hôn hôm nay.
- Chương 30: Còn khuyết tật của anh nó nằm ở đây.
- Chương 31: Anh cũng rất sẵn lòng làm em vui.
- Chương 32: Ừ, chỉ là nước mắt dâng đầy trong mắt thôi.
- Chương 33: Tạ Tư Chỉ rất để ý đến Hứa Diên.
- Chương 34: Để tôi thay cho cô ấy.
- Chương 35: Điểm yếu đối với hắn là thứ cực kỳ nguy hiểm.
- Chương 36: Cho anh một lời cảm ơn chân thành đi.
- Chương 37: Ánh mắt bình tĩnh của Tạ Doanh Triều đột nhiên tối sầm lại.
- Chương 38: Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy chậm rãi hiện lên một tia kinh ngạc.
- Chương 39: Tình yêu là thứ không quan trọng với em.
- Chương 40: Nếu dám rời đi...kẻ tiếp theo sẽ là Bùi Tễ Ngôn.
- Chương 41: Hắn không thèm giả vờ làm chú chó con nũng nịu nữa.
- Chương 42: Hứa Diên em không thể đi đâu hết.
- Chương 43: Tình cảm của Tạ Tư Chỉ, em có biết không?
- Chương 44: Anh muốn em làm vợ anh.
- Chương 45: Không thử một lần, cô ấy sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc.
- Chương 46: Nụ cười của hắn dường như có thể gột rửa hết thảy bụi bặm và ô uế.
- Chương 47: Căn phòng tối tăm mang đến cho Hứa Diên chút cảm giác an toàn.
- Chương 48: Đó là con thuyền chở linh hồn hắn đến gần bến bờ nhân thế.
- Chương 49: Anh à, hình như bây giờ chị dâu đang gọi tên em.
- Chương 50: Chỉ cần cô tự nói ra, dù là nói dối, hắn cũng sẽ giả vờ tin.
- Chương 51: Nhưng từ hôm nay trở đi, cô ấy là của tôi.
- Chương 52: Tâm hồn hắn như một sa mạc cằn cỗi.
- Chương 53: Em giống như một vầng trăng vậy.
- Chương 54: Tình cảm yêu ghét của cô rạch ròi...
- Chương 55: Em có thể đối xử tốt với anh một chút được không.
- Chương 56: Tôi đã nói với cô từ trước rồi, hắn là một kẻ điên.
- Chương 57: Nó rõ ràng đang nói là em yêu anh mà.
- Chương 58: Nguồn gốc mọi đau khổ cô phải chịu đựng...
- Chương 59: Vậy thì coi như chúng ta cùng nợ nhau.
- Chương 60: Chưa đủ thì cứ tiếp tục, đến khi nào em hết giận anh thì thôi.
- Chương 61: Muốn nữa không? Trái tim của anh này.
- Chương 62: Cái này dùng để đánh dấu những con thú cưng không nghe lời.
- Chương 63: Bọn họ vốn chẳng phải một cặp trời sinh
- Chương 64: Trước kia, rốt cuộc anh đã phải nhẫn nhịn những gì?
- Chương 65: Em không ngoảnh lại lần nào cả.
- Chương 66: Chạy đi, cho dù em có chạy đến tận chân trời...
- Chương 67: Tại sao một kẻ tệ bạc như thế lại có thể khiến em nhớ mãi đến giờ?
- Chương 68: Đêm nay sẽ có mưa lớn
- Chương 69: Cô ta thường tự hỏi, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào...
- Chương 70: Con người có mắt chẳng phải để ngắm nhìn những điều đẹp đẽ sao?
- Chương 71: Diên Diên, nằm lên bàn đi.
- Chương 72: Vài nét ấy đã xóa đi vết sẹo của viên đạn năm nào.
- Chương 73: Không biết yêu, không biết hận, không hiểu anh
- Chương 74: Đó là cơ hội duy nhất để em giành lại tự do.
- Chương 75: Chỉ mong từ nay về sau, người cả đời bình an chính là em.
- Chương 76: Anh sẽ cố gắng để em rời đi.
- Chương 77: Bỏ cái kiểu ghen tuông đó đi
- Chương 78: Cảnh quay hôm nay sẽ rất thú vị đây.
- Chương 79: Tôi không phải con mèo nhỏ gì cả, xin đừng gọi tôi như thế.
- Chương 80: Anh vốn đã ở trong địa ngục rồi
- Chương 81: Chết bây giờ thì lãng phí mất hai mươi chín ngày, anh không nỡ đâu.
- Chương 82: Anh sẵn lòng làm con chó của em.
- Chương 83: Vợ tôi.
- Chương 84: Muốn thử không? Cứ coi anh như món đồ chơi tương tự cũng được.
- Chương 85: Chỉ vì muốn lấy lại một chuỗi hạt trầm hương.
- Chương 86: Mọi thứ vẫn ổn chứ, em trai.
- Chương 87: Trong mắt anh, em là kẻ yếu ư?
- Chương 88: Hứa Diên, anh giao mạng sống của mình cho em.
- Chương 89: Bắt được em rồi.
- Chương 90: Giọng hắn như hạt cỏ đuôi ngựa, theo gió nhẹ nhàng rơi vào tai cô.
- Chương 91: Nhưng phản bội thì phải chịu trừng phạt.
- Chương 92: Nếu yêu cô là một tội ác, thì bản án của hắn chỉ có thể là...
- Chương 93: Hai đường thẳng đứng, hai đường nằm ngang tạo thành một chữ "Chỉ".
- Chương 94: Một tấm lưới vô hình siết chặt lấy Hứa Diên.
- Chương 95: Hình phạt cho sự phản bội.
- Chương 96: Em đang khóc vì anh sao?
- Chương 97: Hắn có một lớp vỏ ngoài hoàn hảo, nhưng bên dưới là bộ xương...
- Chương 98: Tôi chưa từng yêu anh, Tạ tiên sinh.
- Chương 99: Gấp cho anh một con diều nữa nhé [Hoàn]
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hứa Diên nhận phòng tại khách sạn bên cạnh trang viên của gia tộc Flaxman.
Theo yêu cầu của Tạ Doanh Triều, các vệ sĩ đi theo cô mọi lúc mọi nơi.
Ngay cả bên ngoài cửa phòng khách sạn cô ở cũng có hai vệ sĩ của Tạ gia canh giữ.
Hứa Diên bước vào phòng là không muốn ra ngoài nữa.
Trước khi đi, Bùi Tễ Ngôn từng tìm cô một lần ở học viện.
Hắn chuẩn bị cho cô một chiếc SIM hoàn toàn mới, không thể truy dấu.
Hứa Diên lắp chiếc SIM ấy vào điện thoại.
Vài giờ trước, Bùi Tễ Ngôn đã nhắn cho cô một tin, nói rằng hắn vừa lên chuyến bay đi nước K.
Nghĩ đến kế hoạch táo bạo của hắn, Hứa Diên không khỏi hồi hộp.
Đây là một cuộc đào tẩu không đường lui.
Cô khó có thể tưởng tượng, nếu thất bại thì Tạ Doanh Triều sẽ giận dữ đến mức nào và sẽ xử lý cô ra sao.
Nhưng dù thế nào, cô cũng nhất định phải thử.
Hứa Diên ngã xuống chiếc giường mềm mại, nhìn trần nhà trống rỗng mà trầm ngâm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Cô hiếm khi mơ nhưng giấc mơ đêm nay đầy hỗn loạn và phức tạp.
Khi tỉnh dậy, phần lớn nội dung cô đã quên sạch, thứ duy nhất còn in rõ trong trí nhớ là gương mặt của Tạ Tư Chỉ.
Hắn đứng trước mặt cô, khuôn mặt âm u đến mức gần như muôn nuốt chửng cô.
Hắn nhéo cằm cô, lạnh lùng hỏi: "Hứa Diên, em thật sự không quan tâm anh chút nào sao?"
...
Sáng hôm sau, các người hầu của nhà Flaxman gõ cửa phòng Hứa Diên.
Vòng tuyển chọn sẽ diễn ra sau ba ngày. Trong khoảng thời gian này sẽ có các giáo viên chuyên môn hướng dẫn thí sinh về lễ nghi liên quan.
Flaxman có bảy phân viện trên thế giới, những cô gái vượt qua nhiều vòng tuyển chọn để lọt vào đây đều là những người xuất sắc tuyệt đối.
Bỏ qua gia cảnh của Tạ gia, xuất thân của Hứa Diên có thể nói là bình thường nhất trong số này.
Những ngày qua, cô theo học các lễ nghi và tìm hiểu quy tắc cuộc thi. Bề ngoài trông bình thản nhưng trong lòng cô đã sớm dậy sóng dữ dội.
Bùi Tễ Ngôn ở một khách sạn bình thường cách chỗ cô không xa. Mấy ngày vừa rồi hắn đi thăm bạn bè ở nước K, du ngoạn khắp nơi, trông như đi nghỉ dưỡng và không hề có bất kỳ tương tác nào có thể thấy bằng mắt thường với cô.
Đêm trước vòng tuyển chọn chính thức, trang viên nhà Flaxman tổ chức một bữa tiệc tối hoành tráng.
Bữa tiệc tối có sự tham dự của các nhân vật nổi tiếng khắp thế giới, quan chức chính trị, doanh nhân, ngôi sao thể thao, điện ảnh, cùng các nhà từ thiện và nghệ sĩ.
Bảy cô gái cũng sẽ tham dự bữa tiệc này.
Chiều hôm đó, chuyên gia trang điểm và thiết kế thời trang đến chỗ Hứa Diên.
Khi trời tối cô cũng trang điểm xong, khoác lên mình chiếc váy dài màu xanh lục rời khỏi khách sạn.
Các vệ sĩ muốn đi cùng cô vào trang viên của gia tộc Flaxman nhưng bị cô ngăn lại.
"Không ai dự tiệc mà mang theo vệ sĩ cả, thật bất lịch sự." Hứa Diên nhẹ nhàng nói: "Các anh ở ngoài chờ tôi đi."
Các vệ sĩ lạnh lùng đáp: "Bám sát cô Hứa là yêu cầu của Tạ tiên sinh, an toàn của cô là ưu tiên số một của chúng tôi."
Ngầm ý rằng lễ nghi chẳng quan trọng gì cả.
Hứa Diên nói: "Cùng tham gia cuộc thi với tôi còn có các thành viên hoàng tộc, họ đều không mang theo vệ sĩ."
"Đó là chuyện của họ." Các vệ sĩ vẫn lạnh mặt: "Là nữ chủ nhân tương lai của Tạ gia, thân phận của cô trong mắt chúng tôi còn cao quý hơn họ nhiều."
Hứa Diên đành từ bỏ ý định thuyết phục vệ sĩ, bước vào trang viên.
Một bữa tiệc xa hoa đầy màu sắc và sức sống, là nơi quyền quý hội tụ, từ từ mở ra trước mắt cô.
Phong cách trang điểm của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại hợp với khí chất vốn có của mình.
Chiếc váy dài màu xanh lục làm nổi bật làn da, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, trông cô như một con búp bê pha lê tinh xảo.
Hứa Diên lớn lên trong một gia đình nghệ thuật, từ nhỏ ít khi tham dự các buổi tiệc của giới quyền quý.
Ngay cả trong hai năm ở bên Tạ Doanh Triều, cô vẫn chưa thể quen với bầu không khí này.
Cô đứng giữa đám đông, mang trên mình một vẻ trong trẻo khác lạ như lạc lõng ở nơi đây. Giữa dòng người ồn ào náo nhiệt, cô nổi bật đến mức khó rời mắt. Nếu không có các vệ sĩ trông không dễ bắt nạt bên cạnh, chắc đã có vô số gã đàn ông muốn tiến đến làm quen với cô.
Tạ gia không chỉ nắm quyền tối cao ở nước H mà việc kinh doanh còn vươn ra cả nước ngoài, có sức ảnh hưởng lớn trên toàn cầu.
Hầu hết những người muốn tiếp cận Hứa Diên đều phải cân nhắc xem mình có đủ khả năng đắc tội với người đứng sau cô không.
Trong bữa tiệc ồn ào, một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh bước thẳng tới trước mặt Hứa Diên, các vệ sĩ của Tạ gia lại không ngăn cản.
"Người của Tạ Doanh Triều à?" Edwin Flaxman nhìn chằm chằm Hứa Diên.
Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Hứa Diên cảm thấy rất khó chịu, tựa như thợ săn đang nhìn con mồi của mình.
"Chào anh." Hứa Diên lịch sự chào hỏi.
Là bạn thân của Tạ Doanh Triều, mặc dù chưa từng gặp Edwin ngoài đời nhưng Hứa Diên đã từng thấy ảnh của hắn.
Hắn giống hệt người em trai Ian, đến cả vẻ độc ác trong mắt cũng tương tự.
"Tôi và Tạ Doanh Triều rất thân thiết. Hồi đi học cũng thường chia sẻ nhiều món đồ chơi với nhau. Ở Nước K, nếu thấy cô đơn lúc đêm khuya..." Edwin nhếch môi: "...cô có thể liên lạc với tôi. Dù không phải gu, nhưng tôi đối xứ với phụ nữ dịu dàng hơn Tạ Doanh Triều nhiều."
Hứa Diên cảm thấy bị xúc phạm trước lời tán tỉnh trơ trẽn của hắn. Cô bình tĩnh đáp: "Cảm ơn lời mời của anh nhưng không cần đâu. Tạ Doanh Triều, anh ấy chẳng bao giờ thiếu dịu dàng."
Edwin nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của cô: "Phụ nữ phương Đông các cô đều rất kín đáo. Tôi thật ngạc nhiên khi Tạ Doanh Triều lại thích một cô gái như cô."
Hứa Diên không nói thêm gì nữa. Edwin cảm thấy chán, quay đi tìm con mồi mới trong bữa tiệc.
Ở xa đó.
Ian khoác vai Tạ Tư Chỉ: "Hình như tôi đã thấy mỹ nhân đó rồi."
Ngay từ khoảnh khắc Hứa Diên bước vào bữa tiệc, Tạ Tư Chỉ đã nhìn thấy cô, hắn mỉm cười không nói gì.
Ian vỗ trán: "Nhớ ra rồi, cô ta là chị dâu của cậu mà."
"Chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ là của tôi." Tạ Tư Chỉ nhẹ nhàng nói, ánh mắt không gợn sóng.
Ian sửng sốt trước lời nói của hắn, nhưng ngay sau đó tầm nhìn của hắn chuyển sang phía khác của bữa tiệc.
Ở đó, Công tước Flaxman đang khoác tay một người phụ nữ xinh đẹp bước vào.
Người phụ nữ ấy đẹp rạng rỡ, quyến rũ đến mức khó thở, nhưng khí chất lại như khối băng tạo ra cảm giác xa cách.
Nhìn thấy cô ấy, Ian khẽ nhếch môi, vẽ ra một đường cong lạnh lùng.
"Cô ta chỉ lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu không phải một trong những yêu cầu quan trọng để dự thi Miss Flaxman là còn độc thân, chắc chắn cha tôi đã cưới cô ta về từ lâu rồi."
Ian chế giễu: "Bề ngoài lạnh lùng nhưng kiểu phụ nữ này thường phản ứng rất khác khi ở trên giường. Thật muốn thử xem, đúng không Tạ?"
Tạ Tư Chỉ không thèm nghe Ian nói gì.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trung tâm bữa tiệc, Hứa Diên vừa mới đứng đó giờ đã biến mất.
Hắn tiện tay đưa ly rượu cho Ian: "Xin phép một chút."
...
Hứa Diên chỉ biết Bùi Tễ Ngôn dự định giúp cô trốn thoát vào tối nay, nhưng cách thực hiện cụ thể thì cô hoàn toàn không nắm được.
Các vệ sĩ của Tạ gia bám sát từng bước, cô vốn nghĩ hành động tối nay sẽ thất bại.
Ngay lúc ấy, một người hầu đi ngang vô tình làm đổ rượu lên váy cô.
Người hầu vội vàng xin lỗi, rút khăn tay ra lau váy cho cô: "Tiểu thư, có lẽ cô cần vào nhà vệ sinh để xử lý vết nước trên váy."
Trong lúc nói chuyện, cô ấy lợi dụng cơ hội nhét vào tay Hứa Diên một mảnh giấy.
Hứa Diên ngay lập tức hiểu ý, đây là sắp xếp của Bùi Tễ Ngôn.
Tim cô đập rất nhanh.
Dù vào nhà vệ sinh, các vệ sĩ vẫn bám sát, đứng ngoài cửa canh chừng.
Hứa Diên bước vào mở tờ giấy trên tay ra. Trên đó là nét chữ của Bùi Tễ Ngôn.
Theo hướng dẫn, Hứa Diên tìm thấy một gói đồ trong phòng vệ sinh cuối cùng. Bên trong có một bộ quần áo của người hầu, cùng tóc giả, nước tẩy trang và các vật dụng cần thiết khác.
Trên tờ giấy, Bùi Tễ Ngôn đã vạch sẵn lộ trình để cô thoát thân.
An ninh của trang viên nhà Flaxman rất nghiêm ngặt, xe của hắn chỉ có thể đỗ ở góc cửa phụ trong vòng ba mươi phút, không có thời gian để chần chừ.
Hứa Diên cởi bỏ bộ váy dạ hội và trang sức, thay bộ quần áo nữ hầu vào.
Cô nhanh chóng tẩy trang, sửa lại mái tóc đen dài rồi đội tóc giả màu vàng nhạt ở trong gói đồ.
Hoàn tất mọi việc, mười phút đã trôi qua.
Hứa Diên đẩy cửa ngăn ra, thấy một người phụ nữ mặc váy đen đang rửa tay trước bồn rửa.
Người phụ nữ ngẩng đầu, liếc qua gương: "Cô là Hứa Diên phải không?"
Trong bảy cô gái tham gia vòng chung kết, chỉ có hai gương mặt đến từ phương Đông bao gồm cả Hứa Diên. Cô cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt.
Vợ chưa cưới của Công tước Flaxman, Ngu Linh.
Trước khi đến nước K, Tạ Tĩnh Thu từng tình cờ nhắc với Hứa Diên rằng, công tước rất cưng chiều người vợ chưa cưới nhỏ hơn mình nhiều tuổi.
Ứng viên Miss Flaxman năm nay đã được công tước định sẵn dành cho cô ấy.
Ngu Linh nhìn Hứa Diên từ đầu đến chân: "Cô định chạy trốn sao?"
Hứa Diên không ngờ Ngu Linh lại dễ dàng nhận ra cô, lòng bàn tay lạnh ngắt: "Cô sẽ không nói với ai chứ?"
Ngu Linh sửng sốt, rồi nói: "Cô như thế không được đâu. Biết tại sao tôi nhận ra cô không?"
Cô đang rửa tay thì đột nhiên có một người xuất hiện sau lưng.
Lúc đầu cô không để ý nhiều, chỉ liếc nhìn qua gương.
Nhưng chính cái nhìn này đã khiến cô chú ý.
Dù đã thay trang phục và đội tóc giả, khí chất của Hứa Diên vẫn quá đặc biệt.
Dáng vóc xinh đẹp, bước đi đoan trang, chỉ cần nhìn một lần là biết cô khác hẳn những người hầu khác.
Khi đã nhận ra sự đặc biệt của cô, nhìn kỹ thêm một chút là rất dễ nhận ra.
Ngu Linh nói: "Ngay cả tôi còn nhận ra, cô nghĩ hai vệ sĩ đứng ngoài cửa sẽ không nhận ra sao? Hơn nữa, cô giả làm người hầu đi ra ngoài, nhỡ trên đường có khách gọi thì cô định xử lý thế nào?"
Trong lòng Hứa Diên không chắc chắn, nhưng lúc này cô không còn phương án nào khác.
Ngu Linh rút từ túi nhỏ ra một chiếc kính gọng đen: "Đeo vào."
"Đi theo tôi. Lát ra khỏi nhà vệ sinh thì hơi khom lưng, dáng đi thả lỏng, cúi đầu xuống nhưng đừng quá gượng gạo."
Hứa Diên ngạc nhiên vì người phụ nữ chẳng có mối quan hệ gì lại muốn giúp mình: "Cô sẵn lòng giúp tôi sao?"
Ngu Linh mỉm cười: "Dù không biết cô làm vậy vì lý do gì, nhưng tôi thích xem chuyện náo nhiệt, bớt một đối thủ cũng không phải điều xấu với tôi. Đi thôi."
Hứa Diên cúi đầu, đi theo sau lưng cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài, các vệ sĩ của Tạ gia đang làm nhiệm vụ rất nghiêm túc. Mỗi khi có người bước ra, họ đều liếc nhìn một lượt.
Hứa Diên bám sát Ngu Linh, chiếc kính gọng đen và mái tóc giả che gần hết khuôn mặt. Cộng với ánh sáng mờ mờ, các vệ sĩ chỉ liếc qua chứ không nhận ra.
Ngu Linh dẫn cô đi về hướng cửa phụ.
Âm thanh huyên náo của bữa tiệc bị họ bỏ lại phía sau.
Xung quanh dần vắng lặng, chỉ còn ánh đèn đường trong khuôn viên phát ra ánh sáng mờ ảo.
Hứa Diên khẽ nói: "Cảm ơn cô đã giúp đỡ."
"Chuyện nhỏ thôi." Ngu Linh thản nhiên đáp: "Nhưng thế lực của Tạ gia quá lớn mạnh, Tạ Doanh Triều còn được mệnh danh là người nắm quyền giỏi nhất trong lịch sử gia tộc. Hắn đã phái nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ cô sát sao, đủ thấy hắn coi trọng cô đến mức nào. Sao cô lại muốn bỏ trốn?"
Hứa Diên im lặng một lúc: "Những thứ mà mỗi người theo đuổi đều không giống nhau."
Ngu Linh mỉm cười, cô hiểu ý trong câu nói của Hứa Diên và không hỏi thêm: "Phía trước là cửa phụ của trang viên rồi."
Đang đi, cô ấy dừng bước đột ngột, Hứa Diên theo ánh mắt cô nhìn sang.
Xa xa, dưới bóng tối của khu rừng có một người đứng đó.
Người ấy chậm rãi bước về phía Ngu Linh.
Là Ian.
"Sao mẹ không vào dự tiệc?" Thiếu niên tóc vàng, mắt xanh, đẹp trai như thần Mặt Trời tái thế, đứng trước mặt Ngu Linh nở nụ cười giả tạo.
Ngu Linh không thèm để ý, quay sang nói với Hứa Diên đang đứng sau bóng cây tùng: "Qua tiệm hoa đối diện bên đường mua cho tôi một bó bách hợp nhé. Mua xong thì c*m v** lọ hoa trong phòng ngủ giúp tôi."
Hứa Diên không nhúc nhích, cô thúc giục: "Tiệm hoa sắp đóng cửa rồi. Nếu tối không thấy hoa trong phòng ngủ tôi sẽ giận đó."
Ian từng gặp cô ở Thương Thành, nhưng Hứa Diên không chắc hắn còn nhớ mình hay không.
Ý của Ngu Linh là muốn giục cô rời đi, Hứa Diên không muốn phụ lòng tốt bèn cúi đầu vội vã bước ngang qua hai người.
Ánh mắt Ian vẫn dán vào Ngu Linh, không hề để ý đến cô hầu nhỏ bé.
Đi được một đoạn, Hứa Diên nghe thấy phía sau vang lên câu hỏi đầy ẩn ý của Ian: "Cố ý đến đây để chờ tôi sao?"
...
Phố phường thủ đô nước K sáng rực đèn đuốc.
Hứa Diên rời khỏi cổng trang viên, chạy nhanh nhất có thể đến ngã tư mà Bùi Tễ Ngôn đã chỉ.
Quả nhiên, một chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó.
Bùi Tễ Ngôn nhìn thấy cô, mở cửa xe bước xuống.
Dù cô chỉ đứng trước mặt hắn một cách bình thường, nhưng hôm nay khác hẳn so với trước đây.
Lúc này, Hứa Diên hoàn toàn tự do, không còn bị giam cầm trong chiếc lồng kia nữa. Cô có thể vỗ cánh bay tới bất cứ nơi nào mình muốn.
Bùi Tễ Ngôn không giấu được sự xúc động trong mắt, hắn tiến tới ôm lấy cô: "Em thật sự ra được rồi."
Hứa Diên không đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Bùi Tễ Ngôn rất kiềm chế, lập tức buông cô ra: "Ở đây vẫn chưa an toàn, lên xe trước đi."
...
Phía bên kia đường.
Nhìn thấy Hứa Diên bước lên chiếc xe màu đen, tài xế quay đầu hỏi: "Cậu chủ, không đuổi theo sao?"
Ở ghế sau, Tạ Sở Chỉ đang nghịch chiếc bật lửa bằng kim loại.
Trong khoang xe tối tăm, gương mặt hắn chìm trong bóng tối.
Chỉ khi bấm bật lửa, ngọn lửa lóe lên trong giây lát mới thấy rõ vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn trên khuôn mặt hắn.
"Không thử một lần, cô ấy sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc."
Tạ Tư Chỉ lên tiếng: "Cô ấy mãi mãi không tin, chỉ cần tôi còn sống, cô ấy chẳng thể đi đâu được."