- Trang chủ
- Cảnh Đẹp Lương Trần – Đại Cô Nương
- Chương 60: Lý tưởng và đời thường
Chương 60: Lý tưởng và đời thường
Truyện: Cảnh Đẹp Lương Trần – Đại Cô Nương
Tác giả: Đại Cô Nương
- Chương 1: Trở về Thượng Hải
- Chương 2: Chuyện cũ
- Chương 3: Trần Hoành Sâm
- Chương 4: Chuyện nhà
- Chương 5: Hàng xóm
- Chương 6: Bí mật
- Chương 7: Kem tím
- Chương 8: Chuyện cưới hỏi
- Chương 9: Tân Cương
- Chương 10: Con rệp
- Chương 11: Bơi lội
- Chương 12: Lương hưu
- Chương 13: Gạt gẫm
- Chương 14: Chuyện con cái
- Chương 15: Cậu ấm
- Chương 16: Bỏ trốn bất thành
- Chương 17: Thư của mẹ
- Chương 18: Tắm công cộng
- Chương 19: Cà phê
- Chương 20: Đàn bà Thượng Hải
- Chương 21: Bánh tổ ong
- Chương 22: Chia tay
- Chương 23: Hát chính
- Chương 24: Trưởng thành
- Chương 25: Bà cụ Ngụy
- Chương 26: Động kinh
- Chương 27: Đánh nhau
- Chương 28: Quán mì
- Chương 29: Ba mươi Tết
- Chương 30: Anh Sâm
- Chương 31: Chúc Tết
- Chương 32: Du xuân
- Chương 33: Bí mật
- Chương 34: Tình bạn và tình yêu
- Chương 35: Thông suốt
- Chương 36: Thấy hiểu
- Chương 37: Lâu ngày gặp lại
- Chương 38: Tạm biệt
- Chương 39: Thơm má
- Chương 40: Lưu manh
- Chương 41: Trường trọng điểm
- Chương 42: Quán cơm
- Chương 43: Chim hoàng ly
- Chương 44: Tứ Đại Thiên Vương
- Chương 45: Du học
- Chương 46: Hộ khẩu
- Chương 47: Học hành
- Chương 48: Xuất phát
- Chương 49: Nhảy thôi nào!
- Chương 50: Đại Phú Quý
- Chương 51: Trung học Lô Loan
- Chương 52: Nhận lớp
- Chương 53: Khó khăn
- Chương 54: Trả nợ
- Chương 55: Yêu lén
- Chương 56: Đến trường
- Chương 57: Bánh trung thu
- Chương 58: Chuyện yêu đương
- Chương 59: Hạt dẻ rang đường
- Chương 60: Lý tưởng và đời thường
- Chương 61: Tây Môn Khánh đại chiến Phan Kim Liên
- Chương 62: Cậu thật không ngờ thân hình của Lương Ly lại dữ dội đến vậy
- Chương 63: Em nói gì anh cũng nghe, với em anh thật lòng thật dạ!
- Chương 64: Sau này cậu mới hiểu ra một câu: Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
- Chương 65: Lần này là hàng thật giá thật, phim hành động ba cô nương yếu ớt và trăm gã trai lực lưỡng
- Chương 66: Cô nói như thể đang kể lại trải nghiệm của người khác, không mang theo chút cảm xúc nào.
- Chương 67: Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng: “Anh đúng là đồ lưu manh.”
- Chương 68: Cô ngửi thấy trên người cậu mùi xà phòng trầm hương
- Chương 69: Khóe miệng Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ lại cùng lúc cong lên
- Chương 70: Trần Hoành Sâm, quả nhiên là trai tốt có phúc, lông lá một thân!
- Chương 71: Bất kể tương lai ra sao, nhưng họ đều biết, hiện tại là ánh sáng.
- Chương 72: Bà nhìn sang Kiều Vũ: “Con đối với A Ly, không có động tâm tư gì khác chứ!”
- Chương 73: “Lòng bàn tay em vừa thơm vừa mềm!”
- Chương 74: Như thể mấy trò pháo nhỏ họ vừa chơi vẫn còn ở năm ngoái, thoắt một cái đã trưởng thành rồi.
- Chương 75: Gặp phải cảnh tượng thế này thì đừng né tránh, cứ nhìn thẳng là được, mình không để ý thì người ta mới không
- Chương 76: Tôi muốn có một mái nhà, một nơi chẳng cần quá rộng lớn
- Chương 77: Kiều Vũ thấy lòng mình thật hả dạ, thì ra dám đứng ra nói lời công bằng lại thoải mái đến thế.
- Chương 78: Sự phủ nhận đã lặng lẽ vùi lấp trong dòng thời gian, điều mà con người tin trong lòng mới là chân tướng.
- Chương 79: “Nếu chia tay với Trần Hoành Sâm, có phải sẽ kích thích anh ấy thành thần kinh không?”
- Chương 80: Luôn có một cảm giác không đúng lắm, nhưng rất nhanh đã bị làn gió xuân ấm áp cuốn đi.
- Chương 81: Kế hoạch bỏ trốn mà cậu đã dốc hết dũng khí tính toán, rốt cuộc cũng chỉ là nửa ngày cuồng hoan.
- Chương 82: Đứa con trai từ nhỏ chưa từng trái lời, ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, lần này lại phản bội bà một cách triệt để.
- Chương 83: Gặp nhau có chung đề tài, hai người nói mãi không hết
- Chương 84: Mà niềm vui của cậu, lại vô cớ thêm vào mấy phần trống trải.
- Chương 85: Những ngày tháng phơi bày diện mạo mới, nơi nào cũng là nỗi đau dữ dội và vết thương chằng chịt.
- Chương 86: Cô mở to đôi mắt tìm kiếm giữa một hàng dài ghế sắt, chợt nở nụ cười.
- Chương 87: Lương Ly sững sờ, nửa ngày chưa kịp phản ứng, Trần Hoành Sâm thì lại phản ứng rất nhanh.
- Chương 88: Bản thân cậu vẫn chỉ là một học sinh vì không thấy ba mà giận dỗi mẹ, còn Trần Hoành Sâm thì đã bắt đầu cân nh�
- Chương 89: Cậu lập tức làm một quyết định ngấm ngầm mà vĩ đại trong lòng.
- Chương 90: Lương Ly vẫn còn khá lo cho cậu: “Sao anh chảy máu mũi hoài vậy? Thanh niên mà cơ thể không ổn rồi đó nha!”
- Chương 91: Cậu nói: “A Ly, anh thích em!”
- Chương 92: Hạt tràng va vào thủy tinh phát ra tiếng rung trong trẻo, như chuông sớm trống chiều ngân vang âm Phạn, âm điệu văng vẳn
- Chương 93: Hoang vu và phồn hoa bỗng nhiên có điểm tương đồng, trong mắt họ chẳng ai cao quý hơn ai
- Chương 94: Trần Hoành Sâm cũng ngớ ra một lúc, đây là tình huống gì vậy… nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại.
- Chương 95: Họ đang từng bước đến gần nhau, không phải với thân phận thanh mai trúc mã, mà là nam và nữ, hơn cả tình bạn, tình
- Chương 96: Cậu nhìn ngọn đèn hoa sen trôi gần lại, giọng khàn khàn: “Anh cũng phải sống cuộc đời của mình.”
- Chương 97: Vì vậy mà cô có thể dễ dàng nảy sinh tình cảm với Kiều Vũ. Với Trần Hoành Sâm thì có thể ăn, có thể chơi, có th�
- Chương 98: Khi nào anh trở thành bạn trai của cô, ngay cả cô là đương sự cũng không hay biết!
- Chương 99: “Vậy thì mình yêu nhau đi!” Cô trịnh trọng tuyên bố.
- Chương 100: Hai người đứng ở góc hành lang tầng ba thì thầm trò chuyện, ánh đèn trên hành lang càng lúc càng ngả vàng dịu dàng.
- Chương 101: Quan Hồng kinh ngạc: “Cậu có biết Trần Hoành Sâm bơi giỏi cỡ nào không?”
- Chương 102: Thật ra tuổi trẻ có lẽ sẽ đến muộn, nhưng chưa bao giờ vắng mặt.
- Chương 103: Năm tháng dễ đổi thay, tình yêu khó có được.
- Chương 104: Có lẽ đúng như mẹ Thẩm nói, bởi đây sẽ là cái Tết cuối cùng trong căn phòng này.
- Chương 105: Mà rồi cuối cùng, họ cũng sẽ nhạt nhòa trong dòng thác cuồn cuộn của thời gian, trở thành một vết hằn của lịch s�
- Chương 106: Đêm giao thừa năm nay thật sự tệ hại đến cùng cực.
- Chương 107: Sâm Sâm đang yêu A Ly đó!
- Chương 108: Lương Ly cũng đang tự hỏi, cô có đức có tài gì chứ……
- Chương 109: Thực hiện lý tưởng và giá trị của chính mình, giành được sự tôn trọng của đàn ông, mới là điều chúng ta muốn c
- Chương 110: Trốn tránh không phải cách, cuối cùng vẫn phải thẳng thắn đối diện.
- Chương 111: Đại kết cục – Đêm nay, cảnh đẹp trời ban, hóa thành ‘Lương Trần mỹ cảnh’ của riêng họ.
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Trương Ái Ngọc ôm bụng bầu đi xuống lầu hai, vừa gõ cửa vừa gọi: “Dì Trần ơi? Tuyết Cầm có ở nhà không?”
“Đây đây đây!” Mẹ Trần cười tươi kéo cửa ra: “Tuyết Cầm mới về đó.”
Trương Ái Ngọc đưa cho bà một giỏ trứng: “Đây là trứng gà do người thân ở Sùng Minh nuôi, ngoài chợ nhỏ không có bán đâu, cho Tuyết Cầm bồi bổ cơ thể.”
Mẹ Trần vội vàng nhận lấy, cảm ơn rối rít: “Con khách sáo quá!” Tuyết Cầm vừa mới từ nhà mẹ đẻ về, nghe tiếng liền đi ra, tò mò nhìn cô: “Chị Ái Ngọc sắp sinh rồi hả?”
Trương Ái Ngọc mỉm cười đáp: “Còn phải ráng thêm hai ba tháng nữa.”
Tuyết Cầm tính nhẩm: “Ồ, vừa đúng dịp Tết. Đúng là tiểu tinh linh biết chọn ngày!”
Cả hai cùng cười, mẹ Trần liền giục: “Đều là phụ nữ mang thai, đứng nói chuyện mệt lắm, mau vào trong ngồi đi!”
Ba người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Trương Ái Ngọc nhìn bụng dưới của Tuyết Cầm: “Em cũng tầm bốn tháng rồi đó.” Rồi lại cười hỏi: “Có biết giới tính chưa?”
Tuyết Cầm gật đầu: “Siêu âm rồi, bác sĩ nói là bé gái.” Trương Ái Ngọc vỗ tay cười: “Bé gái tốt lắm, con gái là tâm cán áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ, chị chỉ mong sinh được một bé gái giống A Ly thôi.”
Tuyết Cầm hỏi: “Chị không hỏi sao?”
“Giờ bác sĩ kín miệng lắm, không có quen biết thì họ chẳng chịu nói đâu. Họ sợ nghe là con gái thì người ta không chịu giữ lại! Nhưng chị thì không có suy nghĩ đó.”
“Chị không nói sớm, đợi lát nữa Khánh Văn tới, em bảo anh ấy qua khoa sản hỏi một tiếng, dễ lắm mà.”
“Thôi khỏi, khỏi!” Trương Ái Ngọc từ chối: “Lúc mới bốn năm tháng chị còn muốn biết, giờ thì không sao nữa, chỉ cần con sinh ra khỏe mạnh là tốt rồi!”
Mẹ Trần ngồi bên nghe vậy chen vào: “Theo mấy ông thầy xưa nói, bụng Ái Ngọc nhọn thế này chắc là con trai.”
Tuyết Cầm cười: “Chuyên gia người ta đã bác bỏ rồi, toàn mê tín thôi, mẹ lại nói nữa.”
Mẹ Trần vẫn khăng khăng: “Chuyên gia thì đã sao, mẹ nói bụng tròn là con gái, có sai gì, siêu âm cũng vậy thôi.”
“Mẹ à…” Tuyết Cầm nhíu mày, chị Thẩm còn nói muốn sinh con gái, mẹ lại cứ khăng khăng con trai.
Thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, Trương Ái Ngọc vội cười rồi lái sang chuyện khác: “Xem tin tức, bên Lục Gia Chủy ở Phố Đông phá dỡ hết cả, Tuyết Cầm với Tiểu Triệu căn nhà đó tính sao rồi?” Nói xong lại thấy mình lỡ lời, Bảo Trân mãi là một cái gai khó chạm vào, nói thế nào cũng kéo theo chút nặng nề.
Nhưng Tuyết Cầm lại đáp tự nhiên: “Ban xây dựng Phố Đông thương lượng rồi, cho nhà với tiền đền bù, bọn em góp thêm ít, mua được căn ở đường Phục Hưng Trung, chỗ đó đi làm cũng tiện cho cả Khánh Văn và em.”
Đang nói, cô Đào bưng ra ba bát cháo yến, chia cho mỗi người một bát. Tuyết Cầm dùng muỗng khua khua hơi nóng, cười hỏi: “Bảo Trân ở Mỹ có tốt không? Có… bạn trai chưa?”
Trương Ái Ngọc nói: “Nó tốt lắm, thi được chứng chỉ RN rồi học tiếp thạc sĩ, giờ làm APN ở một bệnh viện tên Cedars-Sinai.”
“APN là gì?” Mẹ Trần không hiểu liền hỏi.
“Tương đương với y tá trưởng ở bệnh viện trong nước. Người theo đuổi nó nhiều lắm, nhưng nó tạm thời chưa nghĩ đến, còn muốn tiếp tục học tiến sĩ.” Trương Ái Ngọc không kìm được có chút kiêu hãnh.
Tuyết Cầm cười nói: “Em đã biết chắc Bảo Trân nhất định sẽ tạo dựng được sự nghiệp, tính cách mạnh mẽ, lại thông minh chăm chỉ, chẳng có khó khăn nào ngăn nổi bước chân cậu ấy đâu!”
Có tiếng gõ cửa, cô Đào ra mở, là Triệu Khánh Văn tới, anh mỉm cười dịu dàng chào hỏi mọi người, trong tay xách một hộp bánh Khải Tư Lệnh, bên trong là bánh kem McCream. Hôm nay là sinh nhật của Tuyết Cầm, cô Đào nhận lấy cười bảo: “Cô vốn định đi mua, may mà chậm tay một chút!”
Mẹ Trần tự mình đi pha trà, Triệu Khánh Văn ngồi xuống cạnh Tuyết Cầm, khẽ hỏi: “Hôm nay nôn dữ không?”
Anh dịu dàng vuốt má cô, Tuyết Cầm gật đầu, ra vẻ uất ức:
“Ăn gì cũng nôn, chịu không nổi.” Cô lại nói: “Em không muốn ăn bánh kem McCream, em thèm bánh mì bơ tỏi ở tiệm bánh khách sạn Tĩnh An đường Hoa Sơn, thèm muốn chết luôn.”
Triệu Khánh Văn ừ một tiếng: “Chút nữa anh sẽ đi mua.”
Mẹ Trần bưng trà đến đặt trước mặt Triệu Khánh Văn, nghe mà tức không kềm nổi: “Tiểu Triệu vừa từ phòng mổ bước xuống đã chạy đi mua bánh kem, giờ con lại sai nó đi mua bánh mì bơ tỏi, xếp hàng cũng phải hai ba tiếng, thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi. Có bầu thì giỏi lắm sao? Nhìn Ái Ngọc đó, Hiểu Quân bận bịu nhà hàng, sáng đi tối về, có khi cả đêm không về, con bé cũng đâu có làm trời làm đất như con.” Rồi lại nói: “Tiểu Triệu, đừng để ý nó, con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Triệu Khánh Văn mỉm cười gật đầu, quay sang hỏi Trương Ái Ngọc: “Quán ăn của anh Thẩm làm ăn phát đạt chứ?!”
“Tàm tạm thôi.” Trương Ái Ngọc trả lời qua loa, chống tay vào thành ghế sofa đứng lên, tính đi về. Mẹ Trần nói: “Thân thể con bất tiện, để dì đưa con lên lầu.”
Hai người dìu nhau ra ngoài, cô Đào thì dọn bát đũa đem vào bếp, trong phòng không còn ai. Triệu Khánh Văn nhìn cô, bỗng hạ giọng cười, Tuyết Cầm quay mặt sang chỗ khác, nói bằng giọng trầm buồn: “Mẹ em thành mẹ anh rồi, hết lần này đến lần khác đối nghịch với em, chỗ nào cũng bênh anh, giận chết đi được!”
Triệu Khánh Văn không giải thích, nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Giờ đi mua bánh mì bơ tỏi vẫn kịp.”
Nói rồi, anh làm bộ muốn đứng dậy đi.
Tuyết Cầm vội kéo tay áo anh, ngẩng đầu chạm ngay đôi mắt sáng cười của anh, cô có chút ngượng ngùng: “Trong bụng lại thấy ghét bánh mì bơ tỏi rồi.”
Triệu Khánh Văn vòng tay ôm vai cô kéo vào lòng, bàn tay kia đặt lên bụng tròn của cô, giọng càng thêm dịu dàng: “Nói đi! Lại nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”
Tuyết Cầm đem chuyện Trương Ái Ngọc kể về Bảo Trân bên Mỹ nhắc lại một lượt, lí nhí nói: “Bảo Trân thật giỏi… nếu ngày xưa anh không chia tay với cậu ấy, có lẽ bây giờ…” Dù sinh ra trong gia đình giàu có, không lo thiếu thứ gì, nhưng cô cũng có lúc thấy tự ti.
“Đúng là hay nghĩ quẩn!” Triệu Khánh Văn cắt ngang lời, nghiêm túc nói: “Mười năm tu được cùng thuyền, trăm năm tu được chung gối. Anh với Bảo Trân duyên phận chưa đủ, không có duyên đi trọn đời. Với anh hay với cô ấy đều có chút tiếc nuối, nhưng mỗi người một ngả, ai nấy bình an vui vẻ, chẳng phải là kết cục tốt nhất sao. Cô ấy theo đuổi lý tưởng, sống phóng khoáng rực rỡ. Còn anh và em thì cùng nhau cơm áo gạo tiền, sinh con dưỡng cái, sống đời thường yên ả. Mỗi người một lối, mỗi người một vẻ, cô ấy an nhiên tự tại, chúng ta thanh bình êm ấm, chẳng ai nợ ai.” Anh dừng một chút: “Về sau không được nhắc nữa, anh mà nổi giận thì khó dỗ lắm đấy.”
Tuyết Cầm ngẩn ngơ nhìn anh, bất chợt ôm lấy mặt anh hôn một cái: “Không sợ, em giỏi dỗ người lắm mà!”
Triệu Khánh Văn nhân cơ hội hôn lên môi cô: “Nhanh nào, để anh xem em dỗ thế nào!”
Hai người đều không nhận ra sự có mặt của Trần Hoành Sâm.
Hôm nay là cuối tuần, Trần Hoành Sâm ở phòng ngủ một giấc no nê, thong thả bước ra, thoáng thấy chị và anh rể tựa vào nhau trên sofa nói chuyện. Cậu vốn không định nghe lén, chỉ là dừng lại ở góc tường, chờ anh rể đi thì thôi. Ai dè phát hiện anh rể này không đơn giản, nói năng khéo léo, câu nào cũng hay, đặc biệt là câu “Về sau không được nhắc nữa, anh mà nổi giận thì khó dỗ lắm,” cậu liền cười thầm ghi nhớ, định bụng sau này đem ra dọa A Ly, chắc sẽ thú vị lắm.
Cảnh tượng ngày càng không hợp mắt, cậu đành ho khan hai tiếng. Tuyết Cầm lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn em trai đang tựa vào tường, cười nửa thật nửa giả, chẳng rõ đã đứng đó từ khi nào.
“Ui da, đau bụng quá!” Tuyết Cầm đỏ mặt, liếc mắt ra hiệu với Triệu Khánh Văn: “Anh mau đỡ em về phòng đi!”
Triệu Khánh Văn thực ra cũng không để ý, dứt khoát bế bổng cô lên, thản nhiên đi thẳng về phòng. Khi lướt ngang qua Trần Hoành Sâm, chỉ nghe cậu em vợ thản nhiên buông lời: “Chị, anh rể, sau này bớt bớt lại chút, em vẫn là thiếu niên thuần khiết đó! Làm hư em thì coi các người giải thích với ba mẹ thế nào cho vừa!”