- Trang chủ
- Cảnh Đẹp Lương Trần – Đại Cô Nương
- Chương 21: Bánh tổ ong
Chương 21: Bánh tổ ong
Truyện: Cảnh Đẹp Lương Trần – Đại Cô Nương
Tác giả: Đại Cô Nương
- Chương 1: Trở về Thượng Hải
- Chương 2: Chuyện cũ
- Chương 3: Trần Hoành Sâm
- Chương 4: Chuyện nhà
- Chương 5: Hàng xóm
- Chương 6: Bí mật
- Chương 7: Kem tím
- Chương 8: Chuyện cưới hỏi
- Chương 9: Tân Cương
- Chương 10: Con rệp
- Chương 11: Bơi lội
- Chương 12: Lương hưu
- Chương 13: Gạt gẫm
- Chương 14: Chuyện con cái
- Chương 15: Cậu ấm
- Chương 16: Bỏ trốn bất thành
- Chương 17: Thư của mẹ
- Chương 18: Tắm công cộng
- Chương 19: Cà phê
- Chương 20: Đàn bà Thượng Hải
- Chương 21: Bánh tổ ong
- Chương 22: Chia tay
- Chương 23: Hát chính
- Chương 24: Trưởng thành
- Chương 25: Bà cụ Ngụy
- Chương 26: Động kinh
- Chương 27: Đánh nhau
- Chương 28: Quán mì
- Chương 29: Ba mươi Tết
- Chương 30: Anh Sâm
- Chương 31: Chúc Tết
- Chương 32: Du xuân
- Chương 33: Bí mật
- Chương 34: Tình bạn và tình yêu
- Chương 35: Thông suốt
- Chương 36: Thấy hiểu
- Chương 37: Lâu ngày gặp lại
- Chương 38: Tạm biệt
- Chương 39: Thơm má
- Chương 40: Lưu manh
- Chương 41: Trường trọng điểm
- Chương 42: Quán cơm
- Chương 43: Chim hoàng ly
- Chương 44: Tứ Đại Thiên Vương
- Chương 45: Du học
- Chương 46: Hộ khẩu
- Chương 47: Học hành
- Chương 48: Xuất phát
- Chương 49: Nhảy thôi nào!
- Chương 50: Đại Phú Quý
- Chương 51: Trung học Lô Loan
- Chương 52: Nhận lớp
- Chương 53: Khó khăn
- Chương 54: Trả nợ
- Chương 55: Yêu lén
- Chương 56: Đến trường
- Chương 57: Bánh trung thu
- Chương 58: Chuyện yêu đương
- Chương 59: Hạt dẻ rang đường
- Chương 60: Lý tưởng và đời thường
- Chương 61: Tây Môn Khánh đại chiến Phan Kim Liên
- Chương 62: Cậu thật không ngờ thân hình của Lương Ly lại dữ dội đến vậy
- Chương 63: Em nói gì anh cũng nghe, với em anh thật lòng thật dạ!
- Chương 64: Sau này cậu mới hiểu ra một câu: Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
- Chương 65: Lần này là hàng thật giá thật, phim hành động ba cô nương yếu ớt và trăm gã trai lực lưỡng
- Chương 66: Cô nói như thể đang kể lại trải nghiệm của người khác, không mang theo chút cảm xúc nào.
- Chương 67: Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng: “Anh đúng là đồ lưu manh.”
- Chương 68: Cô ngửi thấy trên người cậu mùi xà phòng trầm hương
- Chương 69: Khóe miệng Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ lại cùng lúc cong lên
- Chương 70: Trần Hoành Sâm, quả nhiên là trai tốt có phúc, lông lá một thân!
- Chương 71: Bất kể tương lai ra sao, nhưng họ đều biết, hiện tại là ánh sáng.
- Chương 72: Bà nhìn sang Kiều Vũ: “Con đối với A Ly, không có động tâm tư gì khác chứ!”
- Chương 73: “Lòng bàn tay em vừa thơm vừa mềm!”
- Chương 74: Như thể mấy trò pháo nhỏ họ vừa chơi vẫn còn ở năm ngoái, thoắt một cái đã trưởng thành rồi.
- Chương 75: Gặp phải cảnh tượng thế này thì đừng né tránh, cứ nhìn thẳng là được, mình không để ý thì người ta mới không
- Chương 76: Tôi muốn có một mái nhà, một nơi chẳng cần quá rộng lớn
- Chương 77: Kiều Vũ thấy lòng mình thật hả dạ, thì ra dám đứng ra nói lời công bằng lại thoải mái đến thế.
- Chương 78: Sự phủ nhận đã lặng lẽ vùi lấp trong dòng thời gian, điều mà con người tin trong lòng mới là chân tướng.
- Chương 79: “Nếu chia tay với Trần Hoành Sâm, có phải sẽ kích thích anh ấy thành thần kinh không?”
- Chương 80: Luôn có một cảm giác không đúng lắm, nhưng rất nhanh đã bị làn gió xuân ấm áp cuốn đi.
- Chương 81: Kế hoạch bỏ trốn mà cậu đã dốc hết dũng khí tính toán, rốt cuộc cũng chỉ là nửa ngày cuồng hoan.
- Chương 82: Đứa con trai từ nhỏ chưa từng trái lời, ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, lần này lại phản bội bà một cách triệt để.
- Chương 83: Gặp nhau có chung đề tài, hai người nói mãi không hết
- Chương 84: Mà niềm vui của cậu, lại vô cớ thêm vào mấy phần trống trải.
- Chương 85: Những ngày tháng phơi bày diện mạo mới, nơi nào cũng là nỗi đau dữ dội và vết thương chằng chịt.
- Chương 86: Cô mở to đôi mắt tìm kiếm giữa một hàng dài ghế sắt, chợt nở nụ cười.
- Chương 87: Lương Ly sững sờ, nửa ngày chưa kịp phản ứng, Trần Hoành Sâm thì lại phản ứng rất nhanh.
- Chương 88: Bản thân cậu vẫn chỉ là một học sinh vì không thấy ba mà giận dỗi mẹ, còn Trần Hoành Sâm thì đã bắt đầu cân nh�
- Chương 89: Cậu lập tức làm một quyết định ngấm ngầm mà vĩ đại trong lòng.
- Chương 90: Lương Ly vẫn còn khá lo cho cậu: “Sao anh chảy máu mũi hoài vậy? Thanh niên mà cơ thể không ổn rồi đó nha!”
- Chương 91: Cậu nói: “A Ly, anh thích em!”
- Chương 92: Hạt tràng va vào thủy tinh phát ra tiếng rung trong trẻo, như chuông sớm trống chiều ngân vang âm Phạn, âm điệu văng vẳn
- Chương 93: Hoang vu và phồn hoa bỗng nhiên có điểm tương đồng, trong mắt họ chẳng ai cao quý hơn ai
- Chương 94: Trần Hoành Sâm cũng ngớ ra một lúc, đây là tình huống gì vậy… nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại.
- Chương 95: Họ đang từng bước đến gần nhau, không phải với thân phận thanh mai trúc mã, mà là nam và nữ, hơn cả tình bạn, tình
- Chương 96: Cậu nhìn ngọn đèn hoa sen trôi gần lại, giọng khàn khàn: “Anh cũng phải sống cuộc đời của mình.”
- Chương 97: Vì vậy mà cô có thể dễ dàng nảy sinh tình cảm với Kiều Vũ. Với Trần Hoành Sâm thì có thể ăn, có thể chơi, có th�
- Chương 98: Khi nào anh trở thành bạn trai của cô, ngay cả cô là đương sự cũng không hay biết!
- Chương 99: “Vậy thì mình yêu nhau đi!” Cô trịnh trọng tuyên bố.
- Chương 100: Hai người đứng ở góc hành lang tầng ba thì thầm trò chuyện, ánh đèn trên hành lang càng lúc càng ngả vàng dịu dàng.
- Chương 101: Quan Hồng kinh ngạc: “Cậu có biết Trần Hoành Sâm bơi giỏi cỡ nào không?”
- Chương 102: Thật ra tuổi trẻ có lẽ sẽ đến muộn, nhưng chưa bao giờ vắng mặt.
- Chương 103: Năm tháng dễ đổi thay, tình yêu khó có được.
- Chương 104: Có lẽ đúng như mẹ Thẩm nói, bởi đây sẽ là cái Tết cuối cùng trong căn phòng này.
- Chương 105: Mà rồi cuối cùng, họ cũng sẽ nhạt nhòa trong dòng thác cuồn cuộn của thời gian, trở thành một vết hằn của lịch s�
- Chương 106: Đêm giao thừa năm nay thật sự tệ hại đến cùng cực.
- Chương 107: Sâm Sâm đang yêu A Ly đó!
- Chương 108: Lương Ly cũng đang tự hỏi, cô có đức có tài gì chứ……
- Chương 109: Thực hiện lý tưởng và giá trị của chính mình, giành được sự tôn trọng của đàn ông, mới là điều chúng ta muốn c
- Chương 110: Trốn tránh không phải cách, cuối cùng vẫn phải thẳng thắn đối diện.
- Chương 111: Đại kết cục – Đêm nay, cảnh đẹp trời ban, hóa thành ‘Lương Trần mỹ cảnh’ của riêng họ.
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Lương Ly cúi xuống vòi nước rửa mặt, mấy người đàn bà trong hẻm đều mỉm cười. Người kia xoay xe đạp, vắt chân leo lên, suýt nữa nghiêng cả xuống cống, cái giỏ xe trống không, vẻ mặt anh ta cũng rỗng không chẳng khác gì.
Lương Ly thấy anh ta thật đáng thương, bèn trừng mắt dữ dằn với chị A Khánh. Mẹ Thẩm đi tới dặn dò: “A Ly, cơm sáng để trên bàn, ngoại phải ra ngoài một lát, đã nói với mẹ Hoành Sâm rồi, trưa nay con qua nhà dì ấy ăn cơm. Còn nữa, đừng có làm ồn tới dì út, đi đứng phải nhẹ nhàng, nó tới là dễ phát điên lắm đó!” Nói rồi bà kéo lại quai túi trượt xuống khuỷu tay lên vai, vuốt phẳng nếp nhăn dưới nách, vẫn mặc chiếc sơ mi lụa màu nho tím, cái khuy trước ngực từng bung nay đã được khâu chặt lại.
Phụ nữ Thượng Hải luôn có vài bộ đồ đẹp để dành riêng khi ra ngoài hay gặp khách quý.
Lương Ly leo cầu thang về nhà, có lẽ nghe tiếng bước chân, mẹ Trần kéo cửa lưới ló đầu ra hỏi: “A Ly, muốn ăn gà kho hay uống canh gà?” Lương Ly lễ phép đáp: “Dì Trần, con cái nào cũng thích.”
Mẹ Trần thở phào: “Vậy thì uống canh gà đi, dì bỏ thêm ít nấm hương. Trưa nay nhớ qua sớm ăn cơm. Ồ, Hoành Sâm cũng sắp về rồi.”
Lương Ly đáp một tiếng, bước vào trong nhà, lặng ngắt như tờ, chỉ có cái quạt máy phành phạch quay đầu. Cô đặt ly, kem đánh răng, bàn chải ngay ngắn, rồi mang khăn ra ban công phơi. Hơi nóng hầm hập len vào qua khe cửa lưới, ngoài kia lá long não đứng im phăng phắc, chỉ còn ve kêu râm ran lấp đầy tai.
Cơm chan canh đã nguội, nước súp thấm hết vào hạt cơm, cơm nở phồng chen chúc nhau. Cô ăn nhanh hết một bát, cầm thêm hai miếng bánh tổ ong, khoác cặp sách rồi lại ra khỏi nhà, băng qua ngõ hẻm bước vào một tòa nhà khác, đi thẳng lên lầu năm, gõ cửa, hạ giọng gọi: “Kiều Vũ, Kiều Vũ.” Một lúc sau nghe tiếng dép lê lẹp xẹp, Kiều Vũ mở cửa cho cô vào.
Đập vào mắt là bức tường dán đầy giấy khen lớn nhỏ, đó là chỗ mẹ Kiều chọn kỹ, để khách bước vào là thấy ngay. Trong lòng bà, vinh dự ấy đủ để cho căn gác mười mét vuông chật chội này như nới rộng thêm mười mét vuông nữa.
Nhà cũ trong phố vốn tối tăm, lại quay mặt bắc, ngoài một ô cửa hổ nhỏ thì chẳng còn chỗ nào lọt sáng, ban ngày cũng phải bật đèn. Bàn ăn giờ thành bàn học, trên bày máy ghi âm, mấy quyển sách và vở bài tập. Kiều Vũ nhìn đồng hồ nói: “Em chỉ được ở lại tối đa đến mười một giờ rưỡi thôi, mẹ anh tầm đó sẽ về nấu cơm trưa, bà không thích có người tới tìm anh chơi, sẽ làm lỡ việc học.”
Lương Ly nói: “Em đâu có đến chơi, em tới nhờ anh giảng bài đó chứ.” Kiều Vũ lắc đầu: “Mẹ anh từng nói, dạy đệ tử thì thầy chết đói.”
Lương Ly mặt mày bí ẩn: “Em sẽ không để anh chết đói đâu.” Rồi cô đưa miếng bánh tổ ong cho cậu: “Nè, cái này cho anh ăn.”
Kiều Vũ nhìn hoa văn vàng óng ánh như vây cá, cũng thấy hiếu kỳ: “Đây là món gì vậy, chưa từng thấy qua.”
Lương Ly đáp: “Nghe cậu em nói, cái này gọi là bánh tổ ong, còn gọi là bánh vàng, là món ngọt bên Nam Dương, ở Quang Minh Thôn chỉ có một ông sư phụ Quảng Đông biết làm. Ăn vào thì vàng bạc đầy nhà, mau ăn đi, ăn rồi mua được nhà lớn.”
Kiều Vũ bị chọc cười, cắn một miếng nhai chậm rãi, nói: “Mùi vị thật đặc biệt.” Sau đó cậu lại nói: “Còn một miếng để dành cho mẹ anh ăn.”
Lương Ly khựng lại… miếng đó vốn dĩ cô định ăn, nhưng nghĩ lại, dù sao thì lúc khác cô vẫn còn cơ hội. Cô nhìn qua đống sách trải trên bàn, toàn là tập luyện toán nâng cao, chi chít toàn đề.
Kiều Vũ lấy băng tiếng Anh nhét vào máy ghi âm, ấn nút, tiếng sột soạt vang lên, rồi cầm sách giáo khoa lớp Năm, bắt đầu dạy cô phát âm: “Em đọc theo một lần.”
Lương Ly đọc hai lần, bỗng cau mày, l**m l**m răng: “Có một cái lung lay, rụng mà chẳng rụng.” Kiều Vũ đưa vở bài tập cho cô: “Làm bài đi!”
Cậu vốn không phải người hay xen vào chuyện người khác, nhưng với Lương Ly lại là ngoại lệ. Có lẽ bởi khi cậu đau khổ nhất vì bị mẹ làm tổn thương, khi cậu chẳng có chốn dung thân trong hẻm nhỏ, lúc cậu đẩy cửa thấy nụ cười của Lương Ly, trái tim cậu lập tức được lấp đầy bằng một luồng ấm áp rực cháy.
Lương Ly từ nhà Kiều Vũ đi ra, trong hẻm chọc con mèo hoa vằn chơi. Mẹ Kiều cầm trên tay một tấm da heo vàng ố nổi bọt bước tới, bà lão ngồi quạt trên ghế hỏi: “Khúc da heo này nhìn khí sắc tốt quá, mua bao nhiêu tiền tây vậy?”
Mẹ Kiều cười nói: “Đơn vị phát, không tốn tiền tây, trưa ngâm nở rồi bỏ thêm mướp nấu canh ăn.”
Lương Ly đứng dậy, chào hỏi: “Dì Kiều!” Mẹ Kiều còn đang trò chuyện với bà lão kia: “Tôi bẻ một miếng cho bà, nấu canh ăn thử tươi mới!”
Ánh mắt bà lướt qua cô, từ lỗ mũi hừ một tiếng.
Lương Ly vốn chẳng để bụng chuyện này: “Dì Kiều, tạm biệt!” Rồi tung tăng bỏ đi, cặp sách đập vào hông phát ra tiếng “pà la pà la”. Cô bỗng ngẩng mặt, thấy Kiều Vũ đang đứng ở cửa sổ hổ trông xuống, giơ tay mỉm cười vẫy vẫy.
Mẹ Kiều về nhà, lấy cái bát rót nước sôi, dùng kéo cắt da heo thành miếng ngâm vào nước, vừa làm vừa nói: “A Ly suốt ngày chạy ngoài đường chơi bời, tới lúc khai giảng sẽ có khổ sở để chịu, giáo dục ở Thượng Hải với Tân Cương khác nhau một trời một vực, chỉ tính riêng tiếng Anh thôi, nó thi trượt là cái chắc. Nó mà tới tìm con chơi, con nói không có rảnh, đừng có lẫn với nó.” Không nghe thấy Kiều Vũ đáp, bà ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện dĩa điểm tâm trên bàn: “Cái gì đây?”
“Bánh vàng.” Kiều Vũ đang giải một bài toán nâng cao, cuối cùng cũng có chút manh mối. Mẹ Kiều cầm lên nếm thử: “Ngon thật, bánh vàng thì nghe qua rồi, dân thường ăn không nổi, ai cho con vậy?”
Kiều Vũ đáp mơ hồ: “Trần Hoành Sâm.” Là cậu ta cho… Mẹ Kiều tin cậu ấm họ Trần có khả năng này, chỉ hỏi một câu: “Nó đi trại hè về rồi hả?”
Lại liếc nhìn thần sắc con trai, biết nó vẫn canh cánh chuyện ấy, bèn đưa tay định vỗ vai: “Chờ con lớn lên, muốn đi thì…”
Kiều Vũ nghiêng mình tránh, tay không dừng lại, cúi đầu nói: “Mẹ còn chưa nấu cơm sao? Con đói bụng rồi!”
Mẹ Kiều có phần ngượng ngùng, đi lấy nồi xúc gạo nấu cơm. Bà nghĩ trẻ con không có nhớ dai, vài ngày sẽ quên, nhất là đứa hiểu chuyện như Kiều Vũ.
Lương Ly ngồi trước bàn ăn, chép chép môi. Nhà họ Trần ăn uống quá tốt, bảy tám món nhỏ, hương thơm nức mũi, khiến cô hoa mắt chóng mặt. Nhà giàu thật khác biệt, một bữa cơm thường thôi cũng như ngày Tết.
Mẹ Trần vốn chẳng biết nấu ăn, ngoài nồi canh gà hầm trong nồi đất là bà tự làm, mấy món khác đều mua từ tiệm về. Bà còn nấu khê cả nồi cơm, múc một bát đưa cho Lương Ly, cười bảo: “Đói rồi phải không, ăn trước đi, để dì mang canh gà ra.”
Lương Ly nuốt nước bọt ừng ực. Cô biết phải chờ chủ nhà rồi mới được ăn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là cô học sinh tiểu học chẳng có mấy định lực, lén gắp một con tôm trắng nõn bỏ vào miệng. Mỹ vị nhân gian chẳng gì sánh nổi!
Cô quen ăn một miếng cơm một miếng thức ăn, mà bi kịch xảy ra, cơm quá cứng, chỉ nghe “cách” một tiếng, một chiếc răng rụng thẳng xuống bát.
Đúng lúc đó, Trần Hoành Sâm vác cái ba lô lớn đi vào, giọng đã tới trước: “Mẹ!” Rồi mới thấy Lương Ly ngồi ở bàn ăn, cậu mỉm cười. Liếc nhìn mâm cơm, vẫn là đồ tiệm gọi về, quả thật chẳng có chút thành ý nào!
Lương Ly thấy cậu đen thêm một bậc, bèn chân thành nói: “Anh còn đen hơn cả người Tân Cương nữa.”
“Vậy sao?! Trông có phải càng gần gũi không?” Trần Hoành Sâm đặt hành lý xuống, sờ sờ mặt, cười lộ cả hàm răng trắng.
Lương Ly còn chưa kịp mở miệng, mẹ Trần đã gọi trong buồng ra: “A Ly, mau ra bưng cơm. Còn con, đi rửa tay đi.”
“Dạ!” Lương Ly đáp, cắm cái răng vào cơm, rồi mới đi bưng đồ ăn.