“Đi thôi.”
Hắn nhàn nhạt thốt một câu.
Sau đó.
Một đạo linh lực ôn hòa mà bàng bạc cuốn lấy ta.
Hóa thành một luồng lưu quang không hề chói mắt, trái lại còn cực kỳ nhu hòa.
Trong vô số ánh mắt đờ đẫn, mờ mịt, hâm mộ, ghen tỵ, hoài nghi nhân sinh.
Chậm rãi.
Bay về sâu trong nội môn.
Nơi có tòa động phủ thuộc về hắn, nghe nói trước cửa trồng đầy Ninh tâm thảo và ngọt quả đằng.
Bay…
Chẳng hề nhanh.
Như một đám vân lười biếng.
Ta cuộn mình trong tấm chăn mới mềm mại khó tả kia.
Tựa bên cạnh Vân Chỉ Thủy.
Nhìn đồng môn cùng trưởng lão dưới chân vẫn còn duy trì trạng thái hóa đá.
Cảm thụ tốc độ phi hành chậm rãi này.
Trong lòng chỉ có một ý niệm:
“Ừm… tấm chăn mới này…”
“Quả nhiên mềm thật.”