Mười năm trước, tôi là một cô gái làm việc trong quán bar. Đặng Dã là bảo kê trong hộp đêm.
Trong căn phòng trọ lạnh đến mức hơi nước cũng đóng băng, anh ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đặc:
“Anh chỉ còn em thôi, đừng rời xa anh.”
Tôi ôm lại anh:
“Được, em sẽ không đi.”
Mười năm sau, Đặng Dã đã trở thành ông trùm công nghệ, còn tôi chỉ là người tình trong bóng tối mà anh không thể công khai.
Anh quen một nữ sinh đại học gia cảnh trong sạch. Ngồi hút thuốc, cau mày nói với tôi:
“Em biết mà, anh không thể lấy em. Cưới một người từng làm tiếp viên như em, người ta sẽ chỉ trích anh suốt đời.”
Tôi nhìn anh một lúc, nhẹ nhàng nói:
“Được thôi, em sẽ đi.”
1
Thực tập sinh mới của công ty bỗng nhiên bị ra máu khi đang báo cáo công việc, tôi lập tức lái xe đưa cô bé đến bệnh viện.
Bác sĩ sau khi kiểm tra thì cau mày nói:
“Cô có thai mà không biết à? Có dấu hiệu sảy thai rồi. Nếu muốn giữ đứa bé thì phải nhập viện dưỡng thai ngay. Cô tự quyết định nhé.”
Cô bé tên là Giang Sương Sương, năm nay mới học năm cuối đại học. Vẻ mặt còn rất non nớt, vừa nghe xong đã tái mét, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay tôi:
“Chị Ninh An, em phải làm sao bây giờ?”
Tôi vừa an ủi, vừa bảo trợ lý lo liệu thủ tục nhập viện cho cô ấy.
Có lẽ vì bị hoảng sợ, khuôn mặt lúc nào cũng ửng hồng như trái táo của Sương Sương nay chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt. Đôi mắt to tròn mất hết thần sắc, cô nằm bẹp trên giường, yếu ớt hỏi tôi mãi:
“Chị Ninh An, em có sao không?”
Dù là lãnh đạo cấp cao của công ty, tôi lại hay trò chuyện và thân thiết với các bạn trẻ, nên bọn họ cũng không quá sợ tôi. Đặc biệt là Giang Sương Sương, cô ấy làm tôi nhớ đến bản thân mình khi còn trẻ.
Lúc mới vào công ty, có người còn đùa rằng nếu che đi nửa dưới khuôn mặt, thì trông chẳng khác gì tôi ngày xưa.
Vì vậy, tôi càng quan tâm cô bé hơn, đưa tay vén nhẹ tóc trên trán cô:
“Yên tâm đi, bác sĩ nói sẽ không sao đâu.”
Sương Sương mím môi:
“Chị Ninh An, chị từng mang thai chưa? Cảm giác mang thai là như thế nào vậy?”
Vừa dứt lời, cô bé đã nhận ra mình lỡ lời, cuống quýt giải thích:
“Xin lỗi chị Ninh An, em không có ý đó, em chỉ là—”
Tôi cụp mắt xuống:
“Chị từng mang thai rồi, nhưng đã mất.”
Cô sững người:
“Tại sao vậy ạ?”
“Vì chị không biết mình có thai, lại uống nhiều rượu đến mức thủng dạ dày, không giữ được đứa bé.”
Ngón tay tôi khẽ động.
Đó là chuyện của rất lâu về trước. Nhưng mỗi khi nhớ lại, trong cơ thể vẫn như còn sót lại chút đau đớn mơ hồ. Gương mặt Sương Sương thoáng hiện nét buồn, cô khẽ đặt tay lên bụng mình.
“Tình hình này thì bạn trai em đâu? Gọi cậu ta tới ngay đi, em giờ không thể ở một mình.”
Tôi nhắc cô.
Cô cúi đầu, giọng nhỏ xíu:
“Bạn trai em đang bận, chắc không đến chăm em được.”
Tôi cau mày:
“Chuyện lớn thế này, lại còn là con của cậu ta, có gì quan trọng hơn nữa chứ? Nếu đến cả việc này mà cậu ta cũng không lo, thì không đáng tin chút nào.”
Cô vội ngẩng lên giải thích:
“Không phải đâu chị Ninh An, anh ấy rất tốt với em. Chỉ là… bây giờ không tiện lắm.”
Tôi tiện miệng hỏi:
“Là bạn học à? Hay đồng nghiệp? Đừng nói em dính vào tình yêu công sở đấy nhé.”
Cô chỉ mím môi, không nói.
“Thôi được, chị không hỏi nữa. Nhưng nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Sương Sương mỉm cười. Cô gái hơn hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, trong trẻo như một tờ giấy trắng.
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh có chút gì đó lạ lùng:
“Cảm ơn chị Ninh An. Hôm nay nếu không có chị, em thật sự không biết phải làm sao.”
Tôi bỗng thấy trong lòng có chút khó chịu một cách vô cớ, nhưng lại nghĩ chắc mình đang suy nghĩ quá nhiều nên chỉ gật đầu, dặn trợ lý ở lại thuê hộ lý chăm sóc cô ấy rồi tự mình đứng dậy ra ngoài.
Vừa đi được vài bước, tôi liền đụng mặt Đặng Dã đang sải bước đi đến.
Tôi ngẩn người:
“Anh đến đây làm gì?”
Đặng Dã dường như không ngờ tôi sẽ có mặt ở đây, sắc mặt thoáng chốc thay đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
“Người trong công ty gặp chuyện, anh là sếp thì sao có thể không đến xem một chút.”
Anh ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mồ hôi trên trán đã vô tình để lộ ra sự lo lắng.
“Con bé thế nào rồi?”
Trong lòng tôi vụt qua một cảm giác bất an, nhưng chưa kịp nắm rõ thì đã trôi qua.
“Không sao nữa rồi, có dấu hiệu dọa sảy thai nhưng may là đưa tới kịp, tiêm thuốc dưỡng thai là ổn.”
Đặng Dã rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt rồi.”
Anh ta ngập ngừng một chút:
“Em về trước đi, anh vào xem tình hình.”
Tôi không nghi ngờ gì, quay người rời đi, nhưng lúc đó, anh ta lại bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại.
Hành lang sau lưng bị ánh sáng che phủ, khuôn mặt của Đặng Dã ẩn trong bóng tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.
Chỉ nghe thấy giọng anh ta khàn khàn, xen lẫn phức tạp:
“Vợ à, anh yêu em.”
2
Chắc là bởi ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.
Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy đứa con đầu tiên mà tôi đã đánh mất, giấc mơ mà từ lâu tôi không còn mơ nữa.
Lúc ấy tôi mới 19 tuổi, còn nhỏ hơn cả Giang Sương Sương bây giờ.
Đặng Dã khi đó cũng mới 20.
Cả hai chúng tôi chẳng hiểu gì về thế giới, đến khi kinh nguyệt chậm mấy tuần tôi cũng không để tâm.
Hôm đó, toàn bộ tiền chúng tôi có vừa đủ để trả hết nợ cờ bạc của Đặng Dã, tiền thuê nhà cũng không còn.
Vì vậy khi đi làm đêm, bị một gã khách trung niên hói đầu ép uống rượu, tôi cũng không dám từ chối.
Chỉ mong làm ông ta vui để ông ta cho thêm chút tiền boa.
“Uống hết chai này, tôi cho cô một ngàn!”
Lúc đó tiền thuê nhà mỗi tháng của tôi và Đặng Dã chỉ có 600 tệ, nếu được một ngàn thì có thể giúp chúng tôi tạm qua cơn khốn khó.
Tôi cứ thế uống hết ly này đến ly khác, rượu Tây giả mà ông chủ mua vào như lửa được bọc trong đá lạnh, thiêu đốt dạ dày tôi từng ngụm một.
Tôi đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ.
Cơn đau nhanh chóng trở nên dữ dội, mồ hôi vã ra trán, tôi run giọng nói:
“Ông chủ, em không uống được nữa, em đau bụng quá.”
Gã đàn ông hói đầu lập tức trở mặt:
“Con khốn, giả vờ cái gì? Hôm nay không uống thì tao không cho mày đồng nào cả! Gọi quản lý của chúng mày đến đây!”
Tôi vừa đau vừa hoảng, mặt mũi tái nhợt, đẩy mạnh ông ta ra rồi lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Máu tươi lẫn với rượu trào ra trong cơn đau dữ dội.
Trước mắt tôi tối sầm lại, rồi mất đi ý thức.
Khi tôi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng quanh mũi khiến tôi choáng váng.
Một y tá đang đi kiểm tra cau mày nói:
“Cô có thai mà không biết à? Lại còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày thủng mất rồi.”
Tôi ngẩn người, một lúc lâu sau mới vô thức đặt tay lên bụng mình.
Thật lòng mà nói, khoảnh khắc ấy tôi chẳng cảm nhận được gì rõ ràng.
Không có cảm giác gì về việc đang mang một sinh mệnh trong người.
Chỉ thấy mơ hồ, bối rối:
“Đứa bé… còn không?”
Tôi không biết bản thân nên hy vọng là còn hay không còn.
Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Tôi và Đặng Dã còn chẳng nuôi nổi chính mình, lấy gì để nuôi một đứa trẻ đây?
Y tá thở dài:
“Không giữ được rồi. Nhưng không sao, cô còn trẻ, sau này sẽ có lại thôi.
À mà, người nhà cô đâu? Gọi họ đến thanh toán viện phí đi.”
Hai tiếng sau, Đặng Dã mang theo tiền mượn được chạy tới.
Anh ta gục xuống cạnh giường tôi, đôi mắt sưng đỏ đến mức dọa người, há miệng định nói gì, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu:
“Còn đau không?”
Tôi khẽ đáp:
“Có chút… Xin lỗi anh, Đặng Dã… Em chỉ định kiếm chút tiền trả tiền nhà thôi… Ai ngờ lại hại anh phải đi vay mượn…”
Anh đột nhiên cúi đầu, gục mạnh vào tay tôi.
Dòng nước nóng ấm chảy qua kẽ tay tôi, giọng anh ta run rẩy, khàn khàn vang lên:
“Đồ ngốc.
Xin lỗi em, tất cả là do anh vô dụng, mới khiến em phải chịu khổ cùng anh như vậy.”
Tôi hoảng hốt:
“Không phải đâu, Đặng Dã. Em ở bên anh rất vui, tất cả là do em tự nguyện mà.”
Anh siết chặt tay tôi.
Rõ ràng tôi mới là người vừa rời khỏi bàn mổ, nhưng người đau đớn đến mức run rẩy lại là anh.
“Ngốc à…” – anh nghẹn giọng nói –
“Ninh An, em chờ anh nhé. Anh nhất định sẽ khiến em có một cuộc sống tốt đẹp.”
3
Khi tỉnh dậy, Đặng Dã vẫn chưa quay lại.
Trong mơ, cơn đau ở bụng dường như vẫn chưa biến mất.
Tôi ngồi dậy uống một ly nước nóng, nhưng cơn đau lại ngày càng rõ rệt hơn.
Lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, tôi vội tìm điện thoại gọi cho Đặng Dã.
Bên kia rất lâu sau mới bắt máy.
Giọng Đặng Dã vang lên trong đêm khuya, trầm thấp đến lạ:
“Sao vậy?”
Tôi run giọng:
“Em… em thấy đau bụng quá, Đặng Dã, anh ở đâu? Có thể đưa em đi bệnh viện được không?”
Anh im lặng vài giây rồi nói:
“Anh đang tiếp khách hàng.
Anh nhờ thư ký đưa em đi được không?”
Gần đây công ty đang trong giai đoạn mở rộng, đúng là Đặng Dã thường xuyên phải gặp gỡ đối tác.
Nhưng thư ký thì đã đi công tác từ sáng.
Ngay sau đó, anh nhắn tin cho tôi:
“Tạ Tư Diệu đang ở gần nhà mình. Anh bảo cậu ấy qua đón em.”
Lúc tôi xuống lầu, chiếc Maybach màu đen đã đậu sẵn ven đường.
Tạ Tư Diệu trong bộ vest chỉnh tề đang mở cửa xe bước ra:
“Sao em lại tự xuống? Em ổn không?”
Tôi gật đầu yếu ớt rồi ngồi vào trong xe.
Chiếc xe lao đi trong đêm.
Cơn đau cũng dịu bớt phần nào.
Sau khi lấy máu xét nghiệm, tôi không thấy Tạ Tư Diệu đâu nữa.
Chỉ còn một mình tôi ngồi trên băng ghế hành lang chờ kết quả.
Ánh đèn bệnh viện lạnh lẽo.
Trên chiếc ghế sắt băng giá, chỉ có tôi và một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị.
Họ đang ăn cơm hộp.
Người đàn ông gắp hết thịt trong phần cơm của mình sang hộp của vợ:
“Em đang mang thai, phải ăn nhiều thịt vào.”
Cô vợ khẽ mỉm cười, lại gắp ngược lại:
“Em vừa ăn một miếng rồi mà.
Anh còn phải làm ca đêm, anh ăn đi.”
Hai người vừa cười vừa ăn xong.
Người đàn ông kéo vợ lại, dịu dàng nói:
“Nằm lên đùi anh ngủ một chút đi. Có kết quả rồi anh sẽ gọi em dậy.”
“Ừ.”
Cô vợ cuộn người trên chiếc ghế lạnh lẽo của bệnh viện, đầu gối lên chân chồng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Người chồng nhẹ nhàng cử động, rồi cởi áo khoác đắp lên người vợ.
Tôi thu lại ánh mắt, mở điện thoại lên.
Ngón tay dừng lại khi lướt đến dòng trạng thái mới của Giang Sương Sương.
Cô ấy đăng một bức ảnh tay trong tay đặt trên giường bệnh, kèm theo dòng chữ:
“Con yêu, ba mẹ đang ở bên con đây, con nhất định phải lớn thật khỏe mạnh nhé!”
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh ấy.
Không hiểu sao cảm thấy bàn tay trong hình có chút quen thuộc.
Chưa kịp nhìn kỹ hơn, một cơn gió lạnh từ cửa sổ hành lang lùa vào.
Tôi mới chợt nhận ra mình đang lạnh.
Một chiếc áo khoác có mùi trầm hương nhẹ nhàng phủ lên vai tôi.
Không biết từ lúc nào, Tạ Tư Diệu đã quay lại.
Anh đưa cho tôi một ly sữa nóng.
Chiếc áo sơ mi đen làm nổi bật vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ của anh.
Ngũ quan sắc nét của anh hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn trắng.
Tôi ngẩn người:
“Cảm ơn anh.”
Tạ Tư Diệu chỉ khẽ gật đầu, không tỏ rõ thái độ:
“Đặng Dã đâu?
Sao anh ta không đưa em đến?”
“Tại anh ấy đang bàn công chuyện.”
“Vậy à?” – Tạ Tư Diệu khẽ nhếch khóe môi, không nói thêm gì.
Tôi khoác áo anh đưa, hiếm khi cảm thấy ngại ngùng đến vậy.
Tạ Tư Diệu là một trong số ít người trong công ty biết chuyện giữa tôi và Đặng Dã.
Mối quan hệ giữa họ cũng rất đặc biệt.
Năm xưa, sau khi tôi và Đặng Dã trả xong nợ cờ bạc, anh dùng số tiền còn lại để vào đại học.
Tạ Tư Diệu là bạn cùng lớp của anh, nhỏ hơn vài tuổi nhưng chín chắn hơn nhiều.
Khi tốt nghiệp, hai người có cùng lý tưởng, thế là bắt tay cùng khởi nghiệp, lập nên công ty bây giờ.
Lúc mới khởi nghiệp, hai người họ từng là anh em thân thiết.
Chỉ là xuất thân của Đặng Dã không chính quy, bản tính hoang dã, tham vọng quá lớn, lại thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng muốn mở rộng quy mô thật nhanh.
Nhà họ Tạ ba đời làm kinh doanh, Tạ Tư Diệu sinh ra đã ngậm thìa vàng, là đại thiếu gia điển hình, tính cách trầm ổn và điềm đạm.
Anh ấy từng nhiều lần nhắc nhở Đặng Dã rằng nếu cứ mở rộng mù quáng thế này thì sớm muộn gì cũng khiến công ty sụp đổ.
Vì bất đồng quan điểm, quan hệ giữa hai người dần nguội lạnh.
Những năm gần đây, trong công ty cũng âm thầm hình thành hai phe, một bên đứng đầu là Đặng Dã, một bên là Tạ Tư Diệu, cạnh tranh ngầm với nhau.
Đặng Dã nắm 33% cổ phần công ty, còn Tạ Tư Diệu giữ 31%, gần như ngang ngửa.
Chỉ nhờ tôi sở hữu 8% cổ phần và đứng về phía Đặng Dã thì mới có thể áp chế được Tạ Tư Diệu.
Khi bỏ phiếu chọn Chủ tịch và Tổng Giám đốc điều hành, tôi đã kéo theo mấy cổ đông kỳ cựu bỏ phiếu cho Đặng Dã, khiến Tạ Tư Diệu chỉ thua một phiếu, phải lui về làm Phó Tổng.
Chính vì thế, trong tình huống hiện tại, việc ngồi cùng một chỗ với Tạ Tư Diệu khiến tôi không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
“Giờ này còn ăn mặc chỉnh tề như vậy, có hẹn hò à?” Tôi cố tìm chuyện để nói.
Tạ Tư Diệu đáp nhàn nhạt:
“Tiếp khách, tiện ở gần nhà em.”
“Ồ… hôm nay cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.”
Không khí lại rơi vào im lặng lần nữa.
May là kết quả kiểm tra nhanh chóng có.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc chỉ là ngộ độc thức ăn hoặc bệnh vặt gì đó thôi.
Nhưng bác sĩ chỉ liếc qua tờ kết quả rồi nói thẳng:
“Cô mang thai rồi, được một tháng.”
“Đứa bé này, cô có định giữ không?”
Đọc tiếp