Đọc từ đầu:

________

Ánh mắt anh không nhìn tôi, mà dừng thẳng trên khuôn mặt trắng bệch, run rẩy của Tô Yên Yên:

“Cô Tô, có cần trích xuất đoạn ghi hình ra không? Tôi sẽ trả lại cho cô một sự công bằng.”

Sáng hôm đó, cuộc hỗn loạn cuối cùng khép lại bằng… màn ngất xỉu bất ngờ của Tô Yên Yên.

Đoạn camera đó, rốt cuộc đã không bao giờ được công khai.

Tần Xuyên nói, anh đã kiểm tra máy tính của Tô Yên Yên, là do hệ thống bị lỗi nên bản thiết kế không được lưu lại.

Nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta, nhìn cách cô ta diễn màn ngất xỉu đầy vụng về…

Tất cả mọi người đều ngầm hiểu trò hề này rốt cuộc là thế nào.

Thế nhưng… Tần Xuyên vẫn chọn đứng về phía Tô Yên Yên.

Khi tôi bị mắng là độc ác, hạ tiện, là kẻ ghen tỵ bẩn thỉu chính anh cũng đứng về phía đám người đó, cùng nhau lên án tôi.

Khi gương mặt thật sự bẩn thỉu của Tô Yên Yên bị lộ rằng cô ta đã cố ý hãm hại, đổ oan cho tôi…

Tần Xuyên lại lựa chọn im lặng.

Thậm chí, anh còn âm thầm ra tay, dùng các mối quan hệ của mình để nghiêm khắc cảnh cáo tất cả mọi người không được bàn tán thêm về chuyện này.

Nếu là trước đây, tôi chắc sẽ đau lòng vì sự thiên vị đến bất công đó.

Nhưng bây giờ, tôi khẽ chạm tay vào món đồ cất trong ngực áo, môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Tô Yên Yên, những gì cô làm… không thể chỉ một cú “giả vờ ngất xỉu” mà che đậy được.

Tần Xuyên, và cả đám người đứng bên cổ vũ, đổ thêm dầu vào lửa khi tôi bị hãm hại ấy…

Từng người một, các người đều sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Chiều hôm đó, tôi chính thức nộp đơn xin nghỉ việc.

Vì chuyện xảy ra buổi sáng, quy trình bàn giao được tiến hành cực kỳ suôn sẻ.

Có lẽ để tôi “ngậm miệng”, tất cả khoản bồi thường cần chi đều được thanh toán đầy đủ.

Bước ra khỏi công ty, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc xe thể thao sang trọng đậu ngay phía trước.

Thẩm Tư Trạch đứng trước xe, vẻ ngoài tuấn tú, ánh mắt sáng rực, nhìn tôi mà cười rạng rỡ:

“Thế nào? Giúp em một chuyện lớn như vậy, không định mời tôi ăn một bữa à?”

Màn đạn ào ào tràn lên đúng lúc này:

【Thật ra nam phụ cũng rất tốt mà, vừa đẹp trai vừa giàu có, lại còn luôn âm thầm thích nữ chính. Nếu nữ chính đến với anh ấy thì tôi chấp nhận được luôn đấy.】

【Thêm một vote. Tôi vốn là fan của nam chính, nhưng vừa rồi anh ta thật quá đáng. Thấy nữ phụ hại nữ chính mà vẫn làm ngơ, tôi chịu không nổi.】

【Mấy người trên có bị mù không? Không nhìn ra à? Nam chính chỉ đang cố ép nữ chính nhún nhường thôi! Chỉ cần cô ấy chịu mềm mỏng một chút, anh ta lập tức giải quyết mọi chuyện giúp liền. Chẳng qua là anh còn giận cô ấy.】

【Chuẩn, làm giá quá rồi! Từng này thời gian rồi còn không chịu chủ động làm lành. Nam chính đợi đến mất ngủ hàng đêm luôn đấy, nữ chính bày đặt thanh cao với ai thế không biết.】

【Cái người tầng 4 có bị điên không đấy? Thích nam chính thì tự ôm gối mà mơ đi. Tôi đứng về phe nữ chính với nam phụ! Màn “anh hùng cứu mỹ nhân” của nam phụ hồi nãy đúng là đỉnh cao. Nếu là tôi, tôi yêu luôn tại chỗ rồi. Đẹp trai muốn xỉu!】

Tôi lướt mắt qua một hàng dài những dòng màn đạn ấy.

Rồi lại thản nhiên quay đầu đi, như chẳng hề để tâm.

Thẩm Tư Trạch gọi hai ly cà phê, kèm thêm vài món bánh ngọt.

Anh khẽ động ngón tay, có vẻ hơi căng thẳng, rồi bất ngờ mở miệng:

“Thật ra lần trước cái tin nhắn đó… không phải gửi nhầm đâu, là tôi cố tình gửi cho em.”

“Nhà tôi cũng coi như có điều kiện. Bản thân tôi thì ngoại hình, chiều cao, học vấn đều không tệ. Hiện tại vẫn độc thân, gia đình thì cứ giục mãi, bảo tôi tìm bạn gái.”

“Đã đến nước này rồi, tôi nghĩ… nếu Tần Xuyên làm được, thì tôi cũng chẳng thua kém gì cậu ta cả. Thế nào? Có muốn thử yêu đương với tôi một lần không?”

Màn đạn lập tức nổ tung:

【Trời ơi, nam phụ là kiểu “đánh thẳng vào trung lộ” nè! Chúng ta còn hy vọng rồi!!】

【Tôi tuyên bố, tôi cũng về phe nam phụ! Anh ấy từ khi quen nữ chính đến giờ, hai năm không hẹn hò ai, chỉ chờ cô chia tay để mình có cơ hội đó biết chưa!】

【Đợi đến lúc nam chính phát hiện bạn gái mình bị nam phụ “đào tường”, chắc tức phát điên mất. Trời ơi, hóng quá trời luôn!】

【Vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa si tình. Loại đàn ông này tìm đâu ra nữa chứ? Nữ chính đúng là ăn hên thiệt sự!】

Thẩm Tư Trạch khẽ vuốt cổ tay xem đồng hồ, cố tỏ ra như thể không có gì, giọng nhẹ nhàng như mây gió:

“Dĩ nhiên, cũng không cần vội yêu ngay bây giờ,” Thẩm Tư Trạch cười nhẹ, “tôi có thể theo đuổi em. Đợi đến khi em gật đầu đồng ý. Em cứ yên tâm, theo đuổi người mình thích, tôi rất kiên nhẫn.”

Anh ngập ngừng một chút, rồi lại không nhịn được nói tiếp:

“Hơn nữa, em vừa đắc tội với Tần Xuyên, chắc chắn cần người bảo vệ. Dù sao thì đàn ông mất vợ… hay hóa điên như chó dại, rất nguy hiểm.”

Tôi nhìn Thẩm Tư Trạch với dáng vẻ vừa gấp gáp vừa cố tỏ ra bình tĩnh kia, bỗng khẽ bật cười:

“Vậy ra, đây chính là mục đích của anh khi sắp đặt cả trò kịch hôm nay?”

“Anh hùng cứu mỹ nhân, hiệu ứng cầu treo… nghe cũng hay đấy.”

Tôi nhìn thẳng vào gương mặt bỗng chốc cứng đờ của Thẩm Tư Trạch, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra:

“Chỉ tiếc là tôi từ trước đến nay chỉ tin vào chính mình. Cũng chẳng bao giờ tin vào mấy sự ‘trùng hợp ngẫu nhiên’.”

Tôi lấy ra sợi dây chuyền giấu trong áo, mỉm cười nhìn anh:

“Anh Thẩm, đoán xem… đây là cái gì?”

Hôm qua, vào buổi trưa khi tôi đi ăn, lại tình cờ bắt gặp Tần Xuyên và Tô Yên Yên đang hôn nhau trước cổng công ty.

Màn đạn lập tức ào ào xuất hiện, giọng điệu đầy tiếc nuối như “dạy dỗ”:

【Nữ chính đúng là ngốc thật. Nam chính cố tình để cô thấy đấy, là muốn kích cô nổi giận rồi quay lại xin lỗi mà!】

【Theo logic thông thường, giờ nữ chính phải đau lòng chạy đi, nam chính thấy cô khóc thì lập tức hoảng hốt, bỏ mặc tiểu thanh mai mà đuổi theo. Kéo kéo kéo một hồi rồi hai người lại quay về bên nhau. Nhưng giờ nữ chính sao bình tĩnh quá vậy trời?!】

Quả thật, tôi rất bình tĩnh. Khi đi ngang qua Tần Xuyên và Tô Yên Yên, thậm chí mắt tôi cũng không thèm ngước lên một chút.