Chi tiết truyện
Nghe audio trên YouTube
Giới thiệu
"Chu Nam, chúng ta chia tay đi." Giang Thâm ngồi đối diện tôi, ánh mắt màu nâu nhạt lạnh lùng và thờ ơ. Trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của tôi, tựa như một bức tượng điêu khắc không có hơi ấm. Tôi cứng đờ tại chỗ, trong lòng vang lên một câu: cuối cùng cũng đến rồi. Ngay từ khoảnh khắc cô ấy quay lại, chẳng phải tôi đã sớm chuẩn bị cho cảnh tượng này sao? Đối với Giang Thâm, tôi chỉ là một thú tiêu khiển mờ nhạt trong bốn năm qua. Tại sao còn phải đau lòng? Như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng đôi mắt lại không thể kiềm chế mà đỏ lên. Tôi hạ mình cầu xin: "Có thể..." "Alipay vừa nhận được, năm triệu." Nghe thấy giọng thông báo từ điện thoại vang lên, năm chữ "đừng chia tay được không" lập tức bị tôi nuốt ngược trở vào. Vì quá gấp gáp, tôi còn ho lên vài tiếng. Cái quái gì mà đau lòng chứ, giây phút này tôi chỉ muốn nói: Giang Thâm, sau này nếu cần tôi chăm sóc Lâm Man Man lúc ở cữ thì cứ gọi một tiếng là được! Tôi cam tâm tình nguyện!