Ba mẹ chồng vừa định mở miệng mắng chửi thì Tống Chí Châu liếc mắt ra hiệu cho họ, rồi dịu dàng lên tiếng dỗ dành tôi:
“Vợ à, em đừng kích động, không ai giành Tông Tông với em cả, dì chồng chỉ là quá quý con bé thôi.”
“Tông Tông còn rất nhiều bài tập nghỉ lễ chưa làm, chi bằng tạm thời đừng đến nhà dì chơi nữa.”
Dì chồng liếc mắt trừng tôi: “Con gái thành phố thì cái gì cũng tốt, chỉ có điều chẳng có tí tình cảm gì, ngay cả tình thân giữa họ hàng mà cũng không để tâm!”
Tôi không nói thêm gì nữa, ôm con gái ngồi xuống lại.
Ăn xong, dì chồng nói Trương Cường uống chút rượu, muốn ngủ một lát cho tỉnh rồi mới về.
Trong lòng tôi thấy bất an, liền bàn với Tống Chí Châu rằng tôi muốn đưa con về sớm.
Anh thở dài: “Vợ à, mùng Ba mình còn phải đi chúc Tết họ hàng nữa, giờ mà về thì ba mẹ mất mặt lắm. Chờ mai đi thăm hết rồi mình hẵng về, được không?”